Ta cũng nghĩ rằng ta đã gả cho người có thể cùng nhau đi hết cuộc đời.
Lúc thi thể của Dung Yên được vớt lên khỏi hồ, hai tròng mắt Kỳ Lỗi đỏ ngầu, khoé mắt muốn nứt ra, cầm kiếm chỉ vào ta, hận không thể gϊếŧ ta cho hả giận: "Thẩm Yên Phi, ngươi gϊếŧ nữ nhân bản tướng quân yêu nhất, ngươi lấy gì để đền?"
Lúc đó ta mới biết, hóa ra người hắn yêu, không phải ta.
Tình cảm từ nhỏ đến lớn của bọn ta, không thắng nổi con giao nhân kia.
Thu lại suy nghĩ, ta đặt hai tay lên bụng nhỏ nhô lên.
Hiện giờ ta cũng có thai.
Đứa bé là của Kỳ Lỗi.
Ta vẫn luôn cho rằng, năm năm, thời gian đủ để xóa nhòa mọi thứ, không ngờ, hắn vẫn còn muốn báo thù cho Dung Yên.
Lúc ta vừa định xoay người rời đi, Kỳ Lỗi ngẩng mắt lên, lạnh giọng nói: "Nếu đã phát hiện ra, vậy bản tướng quân cũng không muốn giả vờ nữa."
Ta giật mình, lùi lại phía sau.
Kỳ Lỗi bước đến trước mặt ta, giam cầm ta.
Sát khí trong đáy mắt Kỳ Lỗi khiến ta sợ hãi, ta vùng vẫy: "Phu quân, ngươi muốn làm cái gì?"
Kỳ Lỗi ngắt lời ta: "Đừng gọi ta là phu quân, chỉ có Dung Yên mới xứng đáng gọi ta là phu quân. Thẩm Yên Phi, ngươi không xứng."
Hắn nói xong, giương giọng ra lệnh cho thuộc hạ: "Người đâu, đi nấu một bát thuốc phá thai."
Ta ngạc nhiên: "Kỳ Lỗi, đứa bé trong bụng ta là của ngươi, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi muốn tự tay gϊếŧ chết cốt nhục của chính ngươi sao?"
"Nếu ngươi không muốn đứa nhỏ này, vì sao phải để ta mang thai?"
Ánh mắt Kỳ Lỗi lạnh băng không pha lẫn bất kỳ cảm xúc nào: "Không để ngươi mang thai con của bản tướng quân, thì làm sao để ngươi trả lại một xác hai mạng cho Yên nhi?"
"Thẩm Yên Phi, ngươi có biết, mỗi lần cùng ngươi giao hoan, bản tướng quân đều không nhịn được muốn buồn nôn không?"
"Năm năm qua, bản tướng quân không ngày nào không nhớ Yên nhi, là ngươi gϊếŧ nàng, ngươi xuống địa ngục cũng không đủ để bản tướng quân tha thứ cho ngươi!"
Kỳ Lỗi từng câu từng chữ, sát nhân diệt thân.
Ta cười ra nước mắt: "Thì ra ngươi hận ta đến thế? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, Dung Yên không phải do ta gϊếŧ, sao ngươi cứ không tin vậy chứ?"
“Đừng có biện minh nữa!" Kỳ Lỗi ngắt lời ta, "Yên Nhi ngây thơ thiện lương, ngoài ngươi, còn ai có thể gϊếŧ nàng?"
"Ngươi gϊếŧ Yên Nhi, gϊếŧ con của bản tướng quân, bản tướng quân cũng muốn cho ngươi nếm thử nỗi đau mất con!"
Một canh giờ sau, nồi thuốc tránh thai nấu xong rồi.
Kỳ Lỗi chờ không nổi nữa.
Hắn nắm cằm ta, rót một chén thuốc tránh thai nóng bỏng vào trong yết hầu ta.
Cổ họng ta bị bỏng đến mức bốc khói, nước mắt chảy ròng.
Ngón tay Kỳ Lỗi siết chặt, như thể muốn bóp nát xương hàm ta.
Hắn căm giận nói: "Nuốt đi! Nhỏ một giọt, bản tướng quân sẽ gϊếŧ một người trong Thẩm gia ngươi!"
Năm năm trước cha ta đã hy sinh trên chiến trường, Thẩm gia suy tàn, Kỳ Lỗi mấy năm qua lập nhiều chiến công, thay thế cha ta trở thành Đại tướng quân trấn quốc.
Ta biết hắn có khả năng đó, có thể gϊếŧ chết Thẩm gia ta không chừa một ai.