Chương 49

Tang Du nhận lấy nụ hôn của bạn trai, trong chớp mắt biến thành con cừu non nhu thuận, kiễng mũi chân nghênh đón.

Dù sao cũng là ở khu bệnh, Lam Khâm khắc chế bản thân không được quá phóng túng, sau khi khẽ hôn liền ngẩng đầu.

Tang Du cười tủm tỉm đuổi theo, mổ lên gương mặt anh: “Chờ em vào lấy túi đã.”

Lam Khâm vỗ về lưng cô, gật đầu.

Hoàn toàn coi Trình Trì sắc mặt đen sì đứng bên cạnh như không khí.

Mạnh Tây Tây còn chưa đi, mắt thấy tình hình chiến đấu đã ổn định, cô ngay lập tức ló đầu ra khỏi phòng nghỉ, trong tay cầm áo khoác và túi của Tang Du, cười ý vị thâm trường: “Tang Tiểu Ngư, đồ trong túi cậu mình thu dọn xong rồi, nhanh tan tầm ngọt ngọt ngào ngào đi thôi, đừng ở chỗ này làm chói mắt, đau.”

Tang Du cởi đồng phục y tá rồi gấp lại, trao đổi đồ với Mạnh Tây Tây, cô ghé vào bàn hộ sĩ cầm bút viết, thuần thục điền vào bảng bàn giao, mái tóc dài được cuộn lên do không có mũ y tá giữ lại, vài sợi rũ xuống che trước mắt.

Cô tùy ý vén lên hai lần nhưng không được, không khỏi nóng vội, khi gương mặt hiện lên vẻ tức giận liền thấy ngón tay thon dài quen thuộc tới gần, đầu ngón tay vén tóc ra sau tai giúp cô.

Vành tai Tang Du bị chạm nhẹ, không khống chế được mà ửng hồng, cô nghiêng đầu, chỉ thấy đôi mắt Lam Khâm ôn nhuận, khóe môi đạm sắc mang ý cười, nhìn cô chăm chú không chớp mắt.

Khâm Khâm tán tỉnh trong vô hình… là trí mạng nhất.

Tang Du thở ra một hơi, đẩy nhanh tốc độ tay, sau khi viết xong bàn giao thì dắt tay Lam Khâm: “Chúng ta đi.”

Trước sau không đến ba phút, Trình Trì vẫn đứng tại chỗ, thu hết những thần thái động tác của Tang Du vào trong mắt, anh ta không nói một lời nhìn cô được Lam Khâm ôm đi vào thang máy, cười xinh đẹp thuần mỹ.

Trình Trì nắm chặt tay, bị vả mặt một cách trực tiếp như vậy làm sao có thể chịu đựng.

Sau khi anh ta chuyển nhà cùng cha mẹ thì một đường xuôi gió xuôi nước thỏa thuê đắc ý. Lần điều động công tác này anh ta

Anh ta cũng tự nhận mình được trung tâm hồi phục mời đến với giá cao, chắc chắn là được coi trọng, nên đương nhiên không coi ông chủ đại thiếu gia câm kia ra gì.

Anh ta hẹn hò với không ít cô gái, nhưng nửa đêm tỉnh mộng vẫn luôn nhớ đến cô gái nhỏ cùng nhau lớn lên lúc trước. Nếu nói anh ta thích Tang Du nhiều ra sao, chính anh ta cũng hiểu không đến mức đấy, chẳng qua là do khi đó bị từ chối nên không cam lòng, chấp niệm vì không có được, cộng thêm một chút áy náy khi gặp chuyện lại chạy trốn.

Sau khi gặp lại Tang Du, anh ta tự nhận lấy điều kiện hiện giờ của mình, cô tuyệt đối sẽ không từ chối, nhưng hôm nay nhìn cô lại đi theo tên đại thiếu gia câm kia, anh ta đã không còn áy náy, hết khϊếp sợ liền biến thành oán giận bị đè nén.

Mạnh Tây Tây đi ra khỏi trạm y tá, liếc mắt một cái thấy Trình Trì vẫn còn ở đó, khuôn mặt âm tình bất định, lúc đi ngang qua cô lạnh lùng nói: “Bác sĩ Trình, tỉnh lại đi, Tiểu Ngư của chúng tôi đang sống rất tốt, anh cũng đừng đồn thổi cái gì mà người câm, thân thể của đại thiếu gia người ta có thể tốt lên, dây thanh quản cũng có hy vọng khôi phục, về sau tám phần còn khỏe mạnh hơn anh đấy.”

Trình Trì nhíu chặt mày, buột miệng thốt ra: “… Anh ta có thể khôi phục? Vậy sao cần tìm Tang Du!”

Mạnh Tây Tây giật khóe miệng, càng khinh thường hơn: “Vậy theo như ý của anh, Tiểu Ngư có thể ở bên đại thiếu gia là vì anh ấy có khiếm khuyết à?”

“Thật ngại quá,” Cô yên lặng trợn trắng mắt một cái: “Là bởi vì người ta yêu nhau thôi.”

Sau khi Mạnh Tây Tây đi, Trình Trì đã hoàn toàn không đè được lửa giận trong lòng, nếu nói Lam Khâm có khiếm khuyết thì anh ta còn có thể nghĩ thông, ít nhất là sẽ không bị so sánh, nhưng mà vừa biết Lam Khâm có thể khôi phục thành người bình thường, nỗi ghen ghét của anh ta liền dâng lên.

Tang Du dựa vào đâu mà có thể leo lên vị thiếu gia có tiền kia?

Khi vẫn còn hy vọng theo đuổi được cô, anh ta nói cô tốt rồi thổi phồng cô, hiện giờ bị đả kích, lời nói trong miệng chỉ toàn là chua lòm cùng với hạ thấp, hắn lấy di động click mở khung thoại WeChat với Tang Du, gửi cho cô một hàng chữ.

Lam Khâm ôm Tang Du đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe, khi đang che chở cô đi vào, thấy cô mềm mềm đáng yêu, không nhịn được nhéo mặt cô một chút.

Tang Du cười đến nỗi lông mi run run, che mặt túm anh lại gần, ấu trĩ bóp lại.

Chú Trần vui vẻ nhìn qua kính chiếu hậu, đang chuẩn bị khởi động xe, Tang Du vừa nói chuyện với Lam Khâm vừa tìm đồ trong túi, đột nhiên nhỏ giọng kêu một tiếng: “Ui cha, Tây Tây để quên ổ cứng điện thoại của em rồi, có bảng phối cơm của một khách hàng ở bên trong, đã hẹn trước là tối nay giao.”

Lam Khâm lập tức muốn xuống xe đi lấy cùng cô.

Tang Du đè anh lại: “Anh đừng tự làm khổ mình, em sẽ về rất nhanh thôi ——”

Cô nói xong thì đẩy cửa xe, chạy vọt vào tòa nhà như một cơn gió, chú Trần lắc đầu bật cười: “Tang tiểu thư vẫn luôn tràn đầy sức sống như vậy.”

Lam Khâm phát hiện không đuổi kịp cô, bất đắc dĩ cong môi, trông mòn mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nghe lời lẳng lặng chờ đợi, bỗng dưng bên cạnh chân hơi rung lên, anh rũ mắt, thì ra Tang Du đi vội quá, ngay cả di động cũng quên cầm.

Một chút sơ ý.

Ý cười Lam Khâm càng sâu, nhặt điện thoại lên, vốn không định nhìn kỹ nhưng trước khi màn hình tắt, anh mẫn cảm chú ý tới khung thông báo mới xuất hiện, người gửi tin nhắn WeChat là Trình Trì.

Ánh mắt bất giác rời xuống, một dòng chữ rõ ràng nhảy vào khiến độ ấm trong mắt anh chỉ trong chốc lát đã thấp xuống âm độ ——

“Tang Du, đại thiếu gia nhà em có biết chuyện cũ của em không? Ba em, chính là tên tội phạm bắt cóc.”

Tang Du đi thang máy một mạch lên lầu sáu, đến tận trạm hộ sĩ khoa nội tiêu hóa, cửa thang máy mở ra, thì Trình Trì với khuôn mặt âm trầm đang định đi cầu thang thoát hiểm vừa lúc đối diện với cô.

Trình Trì nhếch miệng cười một cái: “Tới cũng nhanh đấy, như thế nào, tìm tôi cãi nhau à?”

Tang Du khó hiểu:“Anh có muốn đi khoa ngoại não khám bệnh không?”

“Mạnh miệng cái gì,” Trình Trì lạnh lùng nhướng mày: “Bị anh nói trúng rồi à, đại thiếu gia kia chắc chắn không biết chuyện này của em, nếu không phải người đã quen biết em từ trước thì làm sao có thể biết được.”

“Nhìn xem bây giờ ngăn nắp xinh đẹp,” Anh ta thấp giọng: “Sẽ không nghĩ trước kia vì sao cô lại nghỉ học, vì sao lại mở quán bên đường, thức khuya dậy sớm bán hàng đúng không?”

Mỗi một câu anh ta nói, huyết sắc hồng nhuận trên mặt Tang Du lại rút đi một chút, đôi tay siết chặt, hung dữ trừng anh ta.

“Trừng anh làm gì,” Trình Trì càng nghĩ càng thấy không công bằng: “Tang Du, em phải nhận rõ hiện thực, anh đã là lựa chọn tốt nhất của em rồi, anh biết rõ chuyện nhà em, nhưng anh vẫn không ghét bỏ em, nếu đổi thành đại thiếu gia kia thì liệu có thể tiếp nhận em…”

Anh ta hơi câu môi, hạ thấp giọng, giống như thì thầm nói: “Con gái của tội phạm bắt cóc không?”

Tội phạm bắt cóc.

Bốn chữ này so với sấm sét còn nặng hơn, “ầm” một tiếng nổ tung trong lỗ tai của Tang Du.

Cô nắm chặt lấy góc áo, cố gắng ngăn chất lỏng ấm áp như sắp dâng lên trong khóe mắt, nhìn thẳng Trình Trì không chớp mắt, môi đỏ hé mở, gằn từng chữ một ——

“Thứ nhất, ba tôi không phải.”

“Thư hai, cút đi cho tôi.”

Trong xe, trên mặt Lam Khâm phủ đầy băng sương, mở khóa di động của Tang Du, xóa bỏ tin nhắn WeChat kia đi, kéo đen tên của Trình Trì, ngược lại liên hệ Tống Chỉ Ngọc, chỉ nói một câu ——

“Để Trình Trì cút.”

Lúc trước anh còn có thể giữ lại một chút phong độ, cố gắng không vì tình cảm mà ảnh hưởng đến việc biến động nhân sự của trung tâm hồi phục.

Nhưng giờ này khắc này, anh chỉ hận không thể nghiền xương thành tro.

Tống Chỉ Ngọc trả lời rất nhanh: “Làm sao thế? Sao cảm xúc lại kích động như vậy? Không phải con không muốn làm to chuyện sao? Tốt xấu gì Trình Trì cũng là tinh anh được đào tới từ bệnh viện Từ thị.”

Không khí trong xe lạnh lẽo lắng đọng, chú Trần không dám nói câu nào, ngừng thở nuốt nước miếng.

Lam Khâm lại lặp lại lần nữa: “Để anh ta cút, ngay lập tức.”

“Cho bà một lý do đủ quan trọng.”

Lam Khâm nhắm mắt: “Anh ta biết tin tức năm đó của Tang Liên Thành.”

Hai phút sau.

“Được rồi, đã sắp xếp,” Tống Chỉ Ngọc gửi tin nhắn thoại: “Bà đã làm theo lời con nói, kế tiếp con cũng phải theo lời bà. Con đi đón Tiểu Ngư, cùng con bé đến chủ trạch, bà có chuẩn bị một thứ tốt mà nó thích, dỗ nó vui vẻ.”

Lam Khâm để di động xuống, mở cửa xuống xe, nhanh chóng đi xuyên qua dòng người vào tòa trung tâm hồi phục, nhìn thấy Tang Du ở đối diện đang cúi đầu chậm rãi xuống cầu thang.

Cô không đi thang máy.

L*иg ngực Lam Khâm đau đớn, bước chân tăng tốc, Tang Du cảm nhận được anh, khi ngẩng đầu, khóe mắt ửng đỏ chưa che giấu hết cô giật mình một chút, nhanh chóng xoa nhẹ mặt rồi cười ngọt ngào nhảy nhót nhào tới: “Khâm Khâm sao anh lại đến đây, em đã nói rất nhanh mà, anh xem, còn chưa đến mười phút.”

Cô đã khóc.

Nhưng cô lại giả vờ vui vẻ, anh cũng nhìn ra được.

Nhất định… Là gặp Trình Trì ở trên tầng, anh ta nói những lời không nên nói.

Ngũ tạng của Lam Khâm đã đau đến rối tinh rối mù, duỗi tay ôm cô, mềm nhẹ sờ tóc cô, đưa cô trở lại xe, ôm chặt eo, cúi xuống liên tục hôn nhẹ.

Tang Du rụt lại trong ngực anh: “Nhiệt tình như vậy, tách ra có mười phút đã nhớ em rồi à?”

Môi Lam Khâm hơi đóng mở.

Nhớ.

Một phút thôi cũng nhớ.

Muốn nghiền nát toàn bộ những hắc ám ô trọc mà cô không nên thừa nhận kia rồi vứt ra khỏi thế giới của cô.

Chú Trần lái xe tránh đi trung tâm thành phố chen chúc, cố ý vòng đường xa, chọn tuyến đường thanh tịnh cả đường thông suốt để cho đôi tình lữ có càng nhiều thời gian.

Tang Du thoải mái dựa vào ngực Lam Khâm, trò chuyện cực kỳ nhiều, lải nhải kể cho anh các loại bát quái của trung tâm hồi phục, chỉ sợ nếu dừng lại liền muốn ôm anh khóc.

Lam Khâm cầm di động, lúc nào cũng trả lời cô những trải nghiệm tâm đắc, trong cổ họng tắc nghẽn đau xót.

Nếu có thể nói thì thật tốt…

Khi đó có thể đổi thành anh nói, kể các loại chuyện xưa để Tiểu Ngư không khổ sở.

Chú Trần dừng xe trước cổng lớn chủ trạch, Tang Du đã bình tĩnh lại nhiều, miệng rát lưỡi khô uống nước được Lam Khâm đút cho, vỗ vỗ anh hỏi: “Khâm Khâm, sao chúng ta lại tới đây.”

Cô nhớ Khâm Khâm rất chán ghét chỗ này.

Lam Khâm cười cười, đánh chữ cho cô: “Bà nói có đồ cho em, em sẽ thích.”

Ánh mắt Tang Du sáng lên, nhưng lại do dự: “Nhưng em không muốn anh khó xử, nếu không —— em đi vào, anh chờ em, em lấy đồ, dỗ dành bà nội xong sẽ ra!”

Gương mặt cô gái nhỏ trắng sứ, cằm nhọn, đáy mắt đè nặng chua xót nhưng lại cố tỏ ra vui vẻ.

Lam Khâm ôm cô xuống xe, đưa di động cho cô, trên màn hình viết: “Chỉ cần ở cùng với em thì đi đâu cũng được.”

Tống Chỉ Ngọc vừa thấy Tang Du vào cửa, cong mắt vẫy tay: “Tiểu Ngư, cháu không cần vội, thứ tốt cho cháu phải chờ một chút, cháu với Khâm Khâm ngồi lại trước đã.”

Tang Du tò mò: “Bà ơi, rốt cuộc là cái gì vậy.”

Tống Chỉ Ngọc thần bí: “Tên WeChat của bà là gì có nhớ không?”

Đặc biệt như vậy đương nhiên là nhớ rõ, thiếu nữ theo đuổi Tống, cả trung tâm hồi phục đều biết.

Tống Chỉ Ngọc chớp chớp mắt: “Con bé này, không phải con cũng là thiếu nữ theo đuổi idol sao? Bà nghe mấy đứa y tá kia nói, hai bà cháu chúng ta có duyên, thần tượng cùng một người, buổi hòa nhạc của cậu ấy sẽ được biểu diễn ở trung tâm thể thao Olympic Tây An vào cuối tháng, chúng ta tài trợ trang sức, chỗ bà có vé tốt nhất trong sân, có muốn không?”

Tang Du kinh hỉ hít thở không thông, ôm chặt cánh tay bà, mê muội thét chói tai: “Bà nội quá lợi hại!”

Tống Chỉ Ngọc cười haha, đắc ý nhướng mày về phía Lam Khâm.

Lam Khâm mờ mịt nhìn Tiểu Ngư đã hoàn toàn quên mất anh, dúi đầu lên người bà nội kích động không thôi, đôi tay không khỏi nắm thật chặt.

Theo đuổi… anh có nghe qua.

Nhưng idol… là cái gì?!

Tống Chỉ Ngọc tích cực phổ cập khoa học cho Lam Khâm: “Idol chính là đại minh tinh mà các thiếu nữ thích, ánh mắt của bà với Tiểu Ngư cao như vậy, đương nhiên là coi trọng hồng (*) nhất, Tiểu Ngư, đến, nói cho Khâm Khâm nghe, rốt cuộc Hàn Hàn của chúng ta đẹp trai bao nhiêu.”

(*) Hồng: dùng để ám chỉ những minh tinh nổi tiếng.

Tang Du đỏ mặt lên, thấy bà nội cũng nói nick name của idol, cười đến khom lưng.

Lam Khâm nhíu mày, mím môi.

“Hàn Hàn rất tuấn tú,” Nhất thời Tang Du không phát hiện vẻ mặt của Lam Khâm, bị đề tài của bà nội hấp dẫn, hưng phấn thảo luận cùng bà: “Nhưng mà con thích nghe anh ấy hát ——”

Tống Chỉ Ngọc lại ngại phản ứng Tang Du không đủ lớn, không đạt được hiệu quả mà bà muốn.

Bà lấy từ trên giá tạp chí ra mấy tờ tạp chí chân dung, chói lọi đẩy cho Lam Khâm: “Nhìn xem đi, đây là người Tiểu Ngư thích, cậu ấy còn từng đeo khuy cài áo mà con thiết kế đấy.”

Cái gì gọi là… người Tiểu Ngư thích?!

Đại minh tinh trong bức chân dung tuổi trẻ anh tuấn, ngũ quan hoàn mỹ, hốc mắt Lam Khâm có chút nóng.

Anh ngước mắt nhìn Tang Du một cái, xác thật nỗi khổ sở của cô đã bị che lấp, lực chú ý hoàn toàn chuyển đến chuyện mới.

Phương pháp của bà rất hữu hiệu.

Nhưng chuyện mới này…

Ánh mắt Lam Khâm dời đi, anh không hiểu theo đuổi thần tượng thì phải làm thế nào, nhưng ít ra… Là bỏ vào đấy nhiệt tình và tinh lực.

Hầu kết anh giật giật, trong miệng đắng chát, ngực nghẹn đến không thở nổi, anh giơ tay ấn ấn, bên trong giống như có móng vuốt nhỏ sắc nhọn đang cào qua cào lại, ê ẩm gai gai khó nhịn.

Không lâu sau, có người đặc biệt đưa vé đến chủ trạch, Tống Chỉ Ngọc cho Tang Du hai tờ, Tang Du như có được trân bảo, múa may đi đến bên người Lam Khâm, bắt lấy tay anh: “Khâm Khâm! Cuối tháng chúng ta cùng đi xem nhá!”

Trái tim Lam Khâm đã chua lòm, nhăn nhó cúi đầu.

Dẫn anh…

Đi xem người đàn ông khác, mà cô thích?!

Tống Chỉ Ngọc trước sau quan sát biểu tình của Lam Khâm, thấy đã đạt được mục đích, nhân lúc Tang Du không chú ý, liên tiếp gửi cho Lam Khâm mấy tin nhắn WeChat thêm mắm thêm muối.

“Thấy không, Tiểu Ngư thích người hát hay, con còn không nỗ lực nhanh chóng chuẩn bị làm phẫu thuật đi?”

“Đừng tưởng rằng mọi việc Tiểu Ngư đều bao dung con, tiếp nhận tất cả vấn đề của con thì con không sợ gì cả, con bé tốt như vậy, con càng phải tranh thủ hoàn toàn khôi phục có biết không.”

“Con không có thời gian để lãng phí đâu, đừng say mê hiện tại, nếu không tiến bộ thì sớm muộn gì cũng không theo kịp Tiểu Ngư.”

“Nếu ngày nào đó cô ấy thích người càng ưu tú thì con cũng đừng nổi điên.”

Chỗ mềm mại của Lam Khâm không chịu được việc bị chọc vào năm lần bảy lượt như vậy, ánh mắt anh sắc bén, đầy gai nhọn hướng về Tống Chỉ Ngọc.

Tống Chỉ Ngọc vô tội buông tay, còn nóng nảy hơn một chút so với trong tưởng tượng của bà, cuối cùng vẫn không đành lòng, thầm than một tiếng, dời đề tài: “Theo như yêu cầu của con, Trình Trì không ở lại được công ty (**), về sau cũng sẽ không xuất hiện lần nữa. Mặt khác, bà bảo đảm người Lam gia sẽ không nói những chuyện quá khứ kia của Tiểu Ngư và con, cũng hy vọng như con mong muốn, con bé vĩnh viễn sẽ không biết được chuyện đó.”

(**) Công ty: nguyên văn là “bổn thị”, ý chỉ công ty mà mình, mình cũng không biết nói như thế nào nữa, “bổn” có thể hiểu là “bản”, ví dụ như bản tôn, bản vương, “thị” có thể hiểu là tập đoàn X thị,…

Lam Khâm nhìn xong rồi cất di động, Tống Chỉ Ngọc hiểu, đây là từ chối tiếp tục nói chuyện cùng bà, Tang Du ở đây, cũng không thể cưỡng bức anh, trong đôi mắt vẩn đυ.c của bà trộn lẫn chua xót, chỉ có thể xóa từng chữ trong nội dung chưa đánh xong.

Nhìn thấy Lam Khâm muốn đứng lên rời đi, Tống Chỉ Ngọc âm thầm xoa huyệt thái dương đau nhức.

… Kỳ thật người không có thời gian không phải Lam Khâm, mà là bà.

Bà muốn nhanh lên, lại nhanh lên, sắp xếp tốt tất cả cho Lam Khâm, để anh sớm ngày chấp nhận giải phẫu, tham gia vào chuyện nhà họ Lam, lấy lại những thứ mà anh nên được. Tốt nhất là anh có thể không so đo hiềm khích trước đây, thuận tiện cứu Lam gia đang tràn ngập nguy cơ xu hướng suy tàn, đến lúc đấy bà cũng không cần ngày đêm ăn ngủ không yên, ngay cả chết cũng không dám chết.

Tống Chỉ Ngọc uống ngụm trà dằn xuống nỗi lòng, sắc mặt như thường mà giữ lại: “Tiểu Ngư, buổi tối ở lại ăn cơm đi.”

Tang Du cảm thấy mới vừa nhận quà của bà nội thì thật sự không nên từ chối, nhưng cũng không thể để Khâm Khâm bị đói, cô hơi lắc đầu.

Tống Chỉ Ngọc khuyên bảo: “Không cần lo, trong phòng bếp cái gì cũng có, con tùy tiện nấu chút cháo cho nó, buổi tối dì Hà làm hải sản mới đưa tới, con không muốn nếm thử sao?”

Bà nói xong lại liếc về phía Lam Khâm: “Khâm Khâm, từ sớm đến tối con cứ bám lấy Tiểu Ngư, để con bé phải ăn mấy thứ canh canh nước nước nhạt nhẽo cùng con, phỏng chừng con bé đã sớm ăn đến ngán rồi, con với con bé ở lại thay đổi khẩu vị đi.”

Đang nói chuyện thì cửa phòng truyền đến tiếng động, Tang Du vừa quay đầu, thấy đoàn người chú hai Lam gia tiến vào, hiển nhiên là cũng được Tống Chỉ Ngọc gọi.

Hóa ra bà nội đã sớm tính toán xong gia yến rồi sao? Ra là muốn thông qua cô, đưa Khâm Khâm đến chủ trạch rồi để anh ở lại ư?

Lấy phẩm tính của người Lam gia, lại làm không tốt rồi có chuyện phiền toái gì nên phải nhờ Khâm Khâm đi.

Tang Du yên lặng nắm chặt tay Lam Khâm, trong lòng kháng cự.

Lam Khâm quét dư quang, ôm Tang Du đứng lên, phóng to âm lượng của phần mềm giọng nói, nói: “Không được, mấy người cứ thong thả dùng bữa, tôi đưa Tiểu Ngư đi ra ngoài ăn.”

Khi đi qua cửa, chú hai Lam gia muốn nói lại thôi, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, thấp giọng nói: “Khâm Khâm, hàng mẫu sắp hoàn thành, kết quả đánh giá vượt ngoài mong muốn, hội đồng quản trị đều rất vừa lòng, nhưng trước mắt tập đoàn có chuyện quan trọng, còn cần cháu…”

Lam Khâm mắt điếc tai ngơ, ôm Tang Du lập tức rời khỏi chủ trạch, đi về tòa nhà nhỏ dọc theo đường nhỏ phủ đầy ánh chiều tà.

Phải về mặc thêm cho Tiểu Ngư bộ quần áo, tiếp theo dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm.

Anh không muốn để Tiểu Ngư chịu bất kỳ ủy khuất gì cùng anh, cũng không muốn… tâm tư của cô bị những người khác lấy đi chút nào.

Đôi mắt trong trẻo của Tang Du xoay chuyển, âm thầm khẩu nghiệp quả nhiên người Lam gia giống như cô đoán, tất cả ân cần đều có mục đích, cô đau lòng cho Lam Khâm, ngoắc ngoắc ống tay áo anh: “Khâm Khâm, anh đừng nghe bà nội nói, em không ngán chút nào, anh ăn cái gì thì em ăn cái đấy.”

Lam Khâm rũ thấp mắt, giữa lông mi tràn ra nồng đậm ảm đạm, Tang Du cúi người xuống ngửa mặt xem, kinh ngạc kéo lấy anh: “Làm sao thế?”

Anh dừng lại, mắt nhìn túi cô, hít mũi, quay đầu đi.

Tang Du cúi đầu theo anh, trong túi cô lộ ra… Là vé vào cửa của buổi biểu diễn?

Buổi biểu diễn… idol cô…

À, cô nói, cô thích nghe hát.

Tang Du hiểu rõ, che miệng cười, cô còn cho là thế nào, hóa ra là lu giấm nhỏ nhà mình bị đổ.

Hoàng hôn chói mắt trên đỉnh đầu, cô kéo cánh tay Lam Khâm, kéo anh đến vị trí ngược sáng ở bên cạnh chủ trạch, nơi đó có để những cái ghế có tạo hình trang trí khác nhau.

Tang Du đẩy Lam Khâm ngồi xuống ghế, cô nhìn xuống từ trên cao, đôi tay đè xuống một cái, ấn trên lưng ghế, vây anh lại ở giữa hai tay mình.

Cô lặng lẽ gật đầu, tư thế này quá tốt, khí phách còn cao cấp.

Quả nhiên Lam Khâm giống như con mèo lớn ngoan ngoãn nhìn cô, chờ cô trấn an trìu mến.

Tang Du cười, nhìn thấy trái phải không có ai, hạ thấp thân mình xuống gần sát anh: “Lam Tiểu Khâm, anh lại nghĩ nhiều có phải không? Mặc kệ cô gái khác có bộ dáng gì, nhưng với em mà nói, thích idol cũng giống như thích một bộ phim điện ảnh, thích ăn món ăn nào đó, đó chỉ là sự điều hòa sinh hoạt ngắn ngủi mà thôi.”

“Nó hoàn toàn khác tình cảm đối với anh” Cô biết Lam Khâm để ý cô bao nhiêu nên xót không muốn anh khổ sở, lông mi run run, cố ý vô tình cọ vào mặt anh: “Trên thế giới có rất nhiều idol, rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng chỉ có một Lam Tiểu Khâm, anh phải hiểu được điểm khác biệt ấy.”

Lam Khâm bình tĩnh nhìn cô, nhìn chằm chằm vào sâu trong đôi mắt long lanh của cô.

Môi cô rất hồng, khép khép mở mở thẳng thắn thành khẩn nói về tình cảm trong trái tim non mịn của chính mình, rõ ràng cất giấu nhiều quá khứ nặng nề như vậy nhưng vẫn nhớ đến tâm trạng của anh.

Anh sai rồi, anh không nên không tự tin.

Tiểu Ngư đang nói cho anh…

Không ai có thể cướp với anh, không ai có thể đánh đồng với anh.

Mặc kệ ai tới đe dọa, anh cũng không thể sợ hãi.

Tang Du nhìn anh ôn thuần như vậy, trái tim rung động khó nhịn, không khỏi cúi xuống càng thấp, môi thổi mạnh chóp mũi anh: “Người em yêu chính là anh, nhớ kỹ chưa?”

Hai mắt dị sắc của Lam Khâm sáng quắc, Tiểu Ngư nói… yêu anh.

Khi Tang Du cho rằng mình đang chiếm thế chủ đạo thì Lam Khâm dứt khoát lưu loát vòng qua eo cô, bàn tay dọc theo sống lưng cô hướng về phía trước từng tấc từng tấc, để sẵn sau cổ ấn xuống không nhẹ không nặng khiến cả người cô mất trọng tâm, ngã vào trong l*иg ngực anh, cánh môi no đủ luống cuống mở ra.

Mềm mại mọng nước, mặc cho người hái.

Lam Khâm cúi người ngậm lấy, chợp mắt trằn trọc, thẳng đến khi giữa răng cô không tự giác tràn ra tiếng rên mềm yếu, anh tiến quân thần tốc, câu lấy đầu lưỡi co rúm lại của cô, nếm toàn bộ những mềm mại ngọt thanh trong miệng.

Chóp mũi Tang Du đều là hương thuốc nhè nhẹ trên người anh, môi răng bị anh nhiệt liệt xâm chiếm, hồn nhiên không biết vị trí đã thay đổi.

Cô mềm mại ngồi xuống ghế, Lam Khâm cong người xuống, hai tay chống ở cạnh người cô, vây cô chặt chẽ ở chính giữa.

Môi anh thoáng nâng lên, dính sợi tơ mỏng trong suốt.

Tang Du mê man mở to mắt, nhìn thấy cánh môi của anh nhẹ nhàng khép mở, không tiếng động trả lời câu hỏi vừa nãy của cô ——

“Nhớ kỹ, người anh yêu, là em.”