Chương 48

Máu chảy quá nhanh khiến sức lực Tang Du yếu đi rất nhiều.

Nhưng mà chuyện cảm thấy thẹn muốn chết này, sao có thể nói ra với Khâm Khâm chứ!

Dù cho cô không làm tiên nữ mà làm người thường, nhưng Khâm Khâm vẫn là ánh trăng sáng thuần khiết trên bầu trời, không thể bị bà dì tùy tiện vấy bẩn.

Cô dụi dụi mắt, thút tha thút thít nức nở nói tiếp: “Anh vừa hôn em một cái, em liền —— muốn bắt nạt anh”

Anh tốt như vậy, cô thật sự rất muốn bắt nạt.

Ôm xoa, hôn mυ"ŧ, giở thủ đoạn lột quần áo anh ra, làm anh mất hết lý trí, động tình động dục vì cô, không thể tự thoát khỏi cô được…

Quấn bên cô làm hết tất cả chuyện xấu ngọt ngào.

Hơi thở của Lam Khâ ngay bên tai cô, nóng bỏng phả mạnh làn da cô, lại phối hợp với hình ảnh bổ não, Tang Du bị kí©h thí©ɧ nghiêm trọng, máu lại không chịu khống chế chảy ra lần nữa.

Cô nắm lấy góc chăn, đỏ mặt ngẩng đầu, gần gũi nhìn anh.

Lông mi Lam Khâm đen nhánh mịn màng, thật dài mà rậm rạp, đôi mắt nhiễm tình, con ngươi một nâu một bạc như sâu thẳm, có hoa văn thiên nhiên tuyệt đẹp khảm trong đó, từng vòng như xiềng xích vô hình, trói chặt ảnh ngược của cô, vừa động mà cũng không thể động.

Tang Du nín thở.

Người đàn ông như vậy lại sẽ yêu cô ư…

Cô mơ hồ nhớ lại, khoảng thời gian này năm trước là vào đầu thu, gần tới ngày giỗ bố, mẹ lại bị bệnh, tâm trạng cô liên tục đi xuống, trạng thái làm việc không tốt, bị chủ nhiệm nghiêm khắc phê bình, cô miễn cưỡng duy trì gương mặt tươi cười tích cực, không để người khác nhìn ra cảm xúc, sau khi tan tầm, nằm một mình trong phòng ở cho thuê khóc thầm.

Khi khóc đến mức khổ sở nhất, điện thoại nhận được một tin nhắn quảng cáo từ một dãy số xa lạ, nội dung bên trong vừa ngọt ngào vừa buồn cười, sau đó đính kèm một liên kết tải xuống.

Cô thuận tay nhấn vào, bị một bài dự báo thời tiết chưa từng thấy hấp dẫn.

Tiếp theo, dường như chuyện phiền toái bên mình cũng được giải quyết cực kỳ thuận lợi, tháng đó cô nhận được tiền thưởng kếch xù từ trung tâm hồi phục, còn được mấy ngày nghỉ đông quay về giúp đỡ mẹ, viếng trước mộ của bố nơi chỉ chôn một di vật, tất cả những khó khăn được giải quyết êm đẹp trong một đêm.

Như vậy… Đều là Lam Khâm yên lặng làm ở sau lưng sao?

Một năm trước, anh đã… Để ý cô như vậy rồi ư?

Máu Tang Du chảy quá nhiều, chóng mặt, logic không đủ dùng, tính thời gian không rõ, lại bị nhan sắc của đương sự trước mắt mê hoặc, đầu óc cô cố gắng suy nghĩ, thì ra đã một năm rồi, dưới tình huống cô không biết cái gì, hưởng thụ tình yêu âm thầm lặng lẽ của Khâm Khâm.

Sao Lam Khâm lại có thể tốt như vậy, cô có tài đức gì mà có được anh.

Tang Du vạch ưu điểm trên người mình ra đếm một vòng, cảm thấy cực kỳ không đủ, hoàn toàn không thể đánh đồng với Lam Khâm, cô mếu máo, không quan tâm bà dì của mình, nhào người về phía Lam Khâm, ôm chặt anh như gấu koala, ngẩng mặt liên tục hôn lên cằm anh: “Khâm Khâm, em không nhịn được, em muốn bắt nạt anh.”

Ngực Lam Khâm đập đến phát đau, ôm lấy cô gật đầu.

Anh vẫn luôn để cô bắt nạt.

Chỉ cần không phải không cần anh, cô cứ mặc sức bắt nạt thế nào cũng được.

Tang Du không nói hai lời, lập tức cử động dùng sức, ấn vai anh xuống giường, thò lại gần khẽ cắn liếʍ mυ"ŧ đôi môi sưng máu của anh, khi anh ôm cô muốn tấn công lại, cô nhẹ nhàng cười: “Anh không được phản lại.”

“Đã nói em bắt nạt anh ——” Cô phủ bên đôi tai đỏ bừng của anh, ánh mắt mềm mại, giọng nói thong thả dịu dàng: “Anh muốn nghe lời em nói, em… Biển xanh sâu thẳm.”

Bốn chữ giống như thiên kim búa tạ, nện xuống rầm một tiếng nặng nề, bỗng dưng Lam Khâm cứng đờ.

Tang Du cọ trên người anh, cúi đầu hôn anh: “Dự báo thời tiết, biển xanh sâu thẳm, em đã biết hết đó là anh.”

Lam Khâm nhìn cô chằm chằm, sau một hồi đầu óc trống rỗng, nhận ra được cô đang nói cái gì, anh hoảng loạn đè cánh tay của cô lại, muốn ngồi lên tìm cách giải thích cho cô xem.

Tiểu Ngư phát hiện rồi…

Trách anh, do gần đây anh không khống chế tốt, quá thường xuyên để đẩy đưa cho cô, cô mới có thể cảnh giác.

Anh cần phải tìm một lý do logic cho cô.

Tang Du cảm giác được ngón tay anh nhanh chóng lạnh đi, đang yếu ớt run rẩy, cô đau lòng bất động nằm đó, xoa nhẹ khuôn mặt như bị rút hết máu của anh: “Khâm Khâm, anh đừng hoảng hốt, không cần giải thích gì cả, em cũng sẽ không ép anh phải trả lời bây giờ, nếu anh vẫn luôn giấu, vậy chắc chắn anh có lý do.”

Một hai năm trước, Lam Khâm ăn uống khó khăn, cơ thể suy yếu, lại đau khổ yêu thầm cô như vậy, ngẫm lại cũng biết anh bị dày vò nhiều lắm.

Tuy tràn đầy nghi vấn tò mò, nhưng cô cũng không nóng lòng xốc miệng vết thương của anh lên.

Nói như vậy, mục đích cũng không phải buộc anh lập tức thẳng thắn chuyện quá khứ, cô có thể chờ, chờ đến khi anh xoa dịu được vết thương trước kia, lại chủ động giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho cô nghe.

“Chỉ là em nghĩ, thật lãng phí,” Tang Du kéo cổ anh, cười cười thở dài: “Khi anh thích em, anh nói thẳng thắn với em, chắc chắn em đã sớm đồng ý, cũng sớm điều trị tốt cơ thể của anh, nói không chừng bây giờ cũng đã sinh con cho anh rồi!”

Lam Khâm há miệng ra ngoài ý muốn, hơi thở dồn dập, ôm chặt xoay người đè cô xuống, vây cô vào trong lòng.

Tang Du bị hơi thở anh bao trùm, an tâm gối đầu lên khuỷu tay anh, nhìn anh nói: “Là em quá sơ ý, em nên sớm đoán được người sau lưng dự báo thời tiết và biên xanh sâu thẳm là anh mới đúng, trên thế giới này, ngoài anh ra, làm sao có người cẩn thận quý trọng em như vậy được.”

Ánh mắt Lam Khâm tối lại, không thể biểu đạt, đành hôn lên gương mặt cô.

Tang Du nheo mắt lại: “Thật ra anh vốn không cần phải yêu thầm, anh tốt như vậy, tốt đến mức em cũng hoài nghi là trời cao an bài sai rồi ——”

“Nhưng mà em mặc kệ, an bài sai thì an bài sai,” Hai mắt cô không nhịn được đỏ lên, bóp chặt cằm Lam Khâm không cho anh động đậy, sáng rực đối diện với anh: “Lam Khâm, anh yêu em như vậy, nhưng anh quá ngốc, không có cách nào khác, dù sao em đã chọn anh, anh rất tốt với em, phải luôn tốt với em, không được đổi ý, không được bỏ dở nửa chừng, có nghe không?”

Lam Khâm gào thét trong đầu, hoàn toàn không biết nên làm sao mới được, chỉ có thể ôm cô vào trong lòng, càng ngày lại càng chặt, hôn môi ướŧ áŧ, quấn lấy đầu lưỡi, thâm nhập mỗi một tấc nóng hổi mềm mại của cô, tận tình đoạt lấy.

Cô mới ngốc…

Cô hoàn toàn không biết, Tiểu Ngư tốt bao nhiêu, quan trọng với anh bao nhiêu.

Trong cuộc sống không đáng nhắc tới này của anh, chỗ nào cũng bị người ta trêu chọc, bị lửa thiêu hủy như tro tàn, bị người thân lần lượt đẩy vào con đường tuyệt vọng.

Chỉ cô không ngại phiền vươn tay về phía anh, cứu anh, nhưng cô không nhận ra, hoặc là đã sớm quên.

Anh cũng vĩnh viễn… Không muốn để cô nhớ lại.

Tang Du bị hôn đến đầu váng mắt hoa, nhịn không được bắt đầu thở dốc một chút, đôi mắt lấp lánh trừng anh: “Lam Tiểu Khâm, sao anh lại học nhanh như vậy!”

Mới hôn vài lần, không còn là Lam Tiểu Khâm ngây thơ ngày xưa nữa rồi!

Lam Khâm được khen, cong môi lên, trên môi phiếm hồng ướŧ áŧ, tràn đầy hương thơm ngọt ngào của cô.

Tang Du nhìn đến đỏ mắt, nhớ tới bức vẽ hôn sâu không muốn người khác biết trong máy tính trên lầu kia, cô nuốt nước miếng ngập ngừng: “Lúc nãy em nhân lúc anh xuống lầu, lên sân thượng nhìn lén, anh vẽ thật nhiều bức em chưa từng thấy! Vậy hôm nay, bây giờ, anh hôn em như vậy, anh… Còn vẽ ra được nữa không?”

Lam Khâm nghe cô nhắc tới trắng trợn, lỗ tai nóng ran, động tác nhỏ lén lút lại bị cô nhìn thấy.

Tang Du khẽ giãy giụa yếu ớt, chọc chọc mặt anh thương lượng: “Nếu anh có vẽ cũng đừng giấu, có thể… Cho em một bức được không?”

Đẹp như vậy, quá không phù hợp với hình ảnh trẻ em!

Mới nhìn máu sói đã sôi trào!

Huống chi còn vẽ chính là cô!

Sinh thời, vậy mà cô có thể ở trong tay người đàn ông của mình, một lần được làm thiếu nữ mạn hoạ (*)… À không, vai chính thiếu cá mạn họa, cần phải bảo mật trân quý từng bức mới được.

(*) Thiếu nữ mạn họa: là nữ chính trong những bộ truyện tranh manhua, nhưng anh vẽ chị nhà là cá nên gọi là thiếu cá mạn họa.

Lam Khâm hơi giật mình, nghĩ đến những bức vẽ thân mật không cầm lòng được dưới ngòi bút của mình, không khỏi thẹn thùng cúi đầu, ôm cô rầu rĩ bật cười.

Anh lo lắng quá nhiều đều là dư thừa, Tiểu Ngư sẽ không hùng hổ doạ người mà dò hỏi tới cùng, điều cô nhớ trong lòng đều là tâm tình của anh.

Hơn nữa… Cô gái nhỏ nhà anh rất sắc (**).

(**) Ai hay đọc truyện H chắc cũng biết sắc này nghĩa là gì nhỉ ^^

Anh không thể chậm trễ, phải… Mau hồi phục cơ thể mới được.

Lam Khâm nghĩ là làm, đút từng muỗng cháo cho Tiểu Ngư ăn xong trước, nhìn mạch máu khôi phục trên mặt cô, bế cô đặt lên trường kỷ bên cửa sổ, ôm nhau cùng phơi nắng.

Đến khi thể lực Tang Du khôi phục, có thể xuống đất chạy loạn như ngày thường, anh sẽ bắt đầu tích cực phối hợp, nghiêm khắc chấp hành thực đơn dựa theo cô.

Ít nhất, phải bù lại những gì đã tiêu hao trong năm ngày này.

Hai ngày sau Tang Du phải về trung tâm hồi phục đi làm như bình thường, tối hôm trước ăn cơm xong, cô lại đeo tạp dề phim hoạt hình lên, khí thế ngất trời bận bịu trong phòng bếp.

Lam Khâm đi bên cạnh cô, có chút khó xử cho cô xem màn hình: “Tiểu Ngư, không làm không được sao? Cơ thể em vẫn chưa khỏe hẳn, cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

Tang Du buộc mái tóc dài thật cao, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng nõn, đuôi mắt cong cong: “Đương nhiên là muốn, mấy ngày liên tiếp em không đi làm rồi, theo lẽ thường cũng phải mang chút đồ ăn vặt làm quà cho mọi người, còn nữa em không sao, không mệt chút nào cả.”

Lam Khâm nhíu mày, nhéo nhéo điện thoại: “Nhưng không phải em còn nói, muốn chuẩn bị bắt đầu kế hoạch tập thể hình cho anh sao?”

Thể chất anh đang khôi phục vững vàng, có thể tuần tự đến phòng tập thể hình hàng ngày.

Anh nóng vội, muốn mau chóng để bề ngoài của mình trông đẹp hơn chút, Tiểu Ngư mới có thể thích anh nhiều hơn.

Cô thích sờ anh như vậy…

Giờ quá gầy, chắc chắn xúc cảm không tốt.

Tang Du nhịn cười, đưa mắt liếc nhìn vẻ mặt anh, cố ý kéo dài âm cuối: “Kế hoạch tập thể hình không vội, có thể kéo dài thêm mấy ngày.”

Lam Khâm mím môi, vừa không tình nguyện đưa điện thoại cho cô, vừa ấn màn hình: “Vậy còn có ——”

Tang Du thật sự không nín được, nhướng mày nhìn anh: “Khâm Khâm, anh nhìn xem có phải bình giấm nhà chúng ta đổ không, sao em —— ngửi thấy mùi ê ẩm ——”

Lam Khâm mờ mịt một chút, nhanh chóng hiểu được Tiểu Ngư đang đùa giỡn anh.

Anh cúi đầu, dùng sức hỗ trợ nghiền hạch đào.

Đúng, anh không phủ nhận anh đang thấy chua, nghĩ đến Tiểu Ngư vất vả làm đồ ăn ngon như vậy, ngày mai phải nấu cho thật nhiều người cả trai lẫn gái ăn, anh liền chua chát không chịu được.

… Đều là của anh, của một mình anh.

Tang Du dính dính cọ người anh, gương mặt dán lên cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: “Mỗi loại đều cho anh ăn trước, khi anh ăn đủ rồi mới cho người khác.”

Lam Khâm oan ức, anh không ăn đủ, đời này cũng không ăn đủ.

Dù tạm thời không ăn hết, anh cũng có thể dự trữ, sau này cố gắng từ từ ăn.

Cần gì tặng người khác.

“Còn nữa, làm đồ ăn vặt cho mọi người, em cảm thấy rất thỏa mãn,” Tang Du lên tiếng, bình tĩnh giải thích cho anh: “Trước kia lúc tâm trạng em không tốt, cũng thường xuyên nấu ăn để dời sự chú ý, rất có hiệu quả, giờ tâm trạng vô cùng tốt, đương nhiên cũng muốn nấu ăn để chia sẻ.”

Cô nhẹ nhàng hỏi: “Khâm Khâm, có thể chứ?”

Lam Khâm rũ mắt, nghĩ đến quá khứ cô phải chịu đựng một mình không dễ dàng gì, ngực đau nhói, nào còn nhẫn tâm cự tuyệt.

Làm đồ ăn vặt là thói quen và sở thích của Tiểu Ngư, cô muốn làm cái gì liền làm cái đó.

Lòng dạ hẹp hòi gì đó…

Tự anh tiêu hóa.

Lam Khâm cố hết sức đè nén sự ghen tuông, nghiền xong nhân hạch đào đã bóc vỏ, tiếp tục ngoan ngoãn đi đập hạch đào.

Bánh hạch đào, ngẫm lại liền thấy siêu cấp thơm ngon.

Mấy người ở trung tâm hồi phục được tiện nghi đó…

Nhà cũ của Lam gia cách khá xa trung tâm hồi phục, không kẹt xe cũng phải hơn một giờ mới đến, sáng sớm hôm sau, 6 giờ chú Trần đã chờ ở ngoài căn hộ.

Lam Khâm vốn định đi đưa Tang Du, nhất thời nhận tin hiện trường gia công bên kia xảy ra vấn đề, một chiếc khuyên tai có một viên nhỏ quá tinh tế, không thể khảm lên được, cần anh đến giải quyết.

Anh chỉ có thể đưa Tang Du tới cửa, mở cửa cảm thấy thời tiết chuyển lạnh rõ ràng, lại lên lầu tìm áo khoác cho cô khoác thêm.

Tang Du cười tủm tỉm nói: “Em đi làm, người nào đó có thể tùy ý gửi tin nhắn cho em, không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng em làm việc, nhưng cũng không được chê em trả lời chậm, lúc em rỗi mới xem được.”

Lam Khâm nghiêm túc gật đầu: “Anh sẽ tranh thủ không gửi quá nhiều.”

Gửi nhiều quá rất ngây thơ.

Tang Du hôn anh một cái: “Được —— tin anh.”

Đến khi cô bận rộn ở trung tâm hồi phục chức năng đến trưa, cuối cùng cũng rảnh rỗi lấy điện thoại ra, vừa nhìn, nụ cười trên mặt đã cứng lại, tin anh? Tin anh thà tin quỷ còn hơn.

Góc trên bên phải WeChat chói lọi 99+, đỏ tươi ướŧ áŧ.

Mạnh Tây Tây cũng bắt đầu đi làm tiến vào phòng nghỉ, vừa thấy biểu cảm cô liền ghét bỏ: “Tang Tiểu Ngư, nhìn cậu nhộn nhạo thế kia chắc cho cậu bồn nước cậu cũng thật sự nhảy vào!”

Tang Du đắc ý: “Yêu đương ghê gớm vậy đấy.”

“Tớ yêu đương thế nào cũng được không như vậy, thế giới không công bằng,” Mạnh Tây Tây khoanh tay trước ngực, tức giận nói: “Đều tại bạn trai cậu quá ngọt! Quá đáng!”

Tang Du vui rạo rực lướt màn hình, nhìn từ buổi sáng đến giữa trưa, Lam Tiểu Khâm chụp châu báu bán thành phẩm cho cô, hoàn cảnh làm việc của anh, mài giũa mảnh vụn nguyên thạch, còn có bàn tay trắng nõn lạnh lùng của anh, lại thêm mấy dòng linh tinh vụn vặt, dịu dàng giảng giải cho cô.

Thông báo mang 99+, là cả buổi sáng của anh.

Tang Du ấn thẳng xuống gửi giọng nói, cũng không kiêng dè Mạnh Tây Tây, miệng cười nói: “Biết anh nhớ em rồi, em đều nhận được hết.”

Mạnh Tây Tây che ngực, bảo bảo bị tổn thương.

KhiTang Du buông điện thoại, Mạnh Tây Tây còn tính trêu đùa cô vài câu, lại nhớ tới bát quái quan trọng mới nghe được, thấy bên ngoài không có ai, che miệng nói với cô: “Này Tiểu Ngư, cậu nghe nói chưa, chúng ta đi Hải Nam ấy, bác sĩ dẫn đầu vốn là bác sĩ Trình Trì của khoa xương cốt.”

Tang Du kinh ngạc: “Sao lại là anh ta?”

Hoàn toàn không có tiếng gió.

“Đúng vậy, chính là anh ta, hai ngày đó cậu không tới, không biết cũng bình thường, cái tên Trình Trì này chẳng ra gì, ngầm nói với người ta bạn trai cậu bị khuyết tật, bên ngoài lại tuyên bố thích cậu, chắc cho rằng đi Hải Nam là một cơ hội tốt,” Mạnh Tây Tây hạ thấp âm lượng: “Kết quả, trước khi khởi hành, trung tâm đột nhiên lệnh xuống một kế hoạch huấn luyện mới, đi Bắc Kinh, nghe nói đủ loại nhân vật lớn đấy.”

“Trình Trì cũng chẳng thèm do dự, vừa thấy có cơ hội tốt hơn là vội vàng đi ngay, cho nên người dẫn đầu của chúng ta thay đổi,” Mạnh Tây Tây tấm tắc: “Trình Trì quá ích kỷ, mọi việc đều coi anh ta là nặng nhất, cậu không có hứng thú vơi anh ta quả thực quá sáng suốt.”

Tang Du nghe được chuyện xưa lên xuống phập phồng, nói cười với Mạnh Tây Tây, sự ích kỷ của Trình Trì không liên quan gì đến cô, cô mới không có hứng thú với anh ta.

Nhưng mà… Cơ hội đi Bắc Kinh, thật sự trùng hợp như vậy sao?

Vừa lúc máy bàn trên bàn vang lên, Tống Chỉ Ngọc ở phòng khám gọi điện thoại tới, kêu Tang Du giúp vài chuyện nhỏ.

Tang Du vội vàng chạy tới nơi, giúp Tống Chỉ Ngọc trấn an bệnh nhân không ngừng khóc, đến khi bệnh nhân rời đi, phòng khám yên tĩnh lại, Tống Chỉ Ngọc nhìn như thuận miệng hỏi: “Cái tên Trình Trì khoa chỉnh hình có còn quấy rầy cháu không?”

Sống lưng cô cứng đờ, quả nhiên là có liên quan tới bà nội?

“Hôm nay cháu vừa đi làm, chưa gặp anh ta ạ.”

Tống Chỉ Ngọc thản nhiên làm sáng tỏ: “Cháu đừng nhìn bà, bà vô tội, nhiều nhất cũng chỉ là cho Khâm Khâm mượn đao mà thôi.”

Tang Du trợn to mắt, Khâm Khâm… Mượn đao?!

“Thằng bé lòng dạ hẹp hòi đối với cháu, cái gai lớn như vậy,” Tống Chỉ Ngọc bĩu môi hừ nhẹ: “Trình Trì trắng trợn táo bạo như vậy, sao nó có thể buông tha? Nhưng mà cháu yên tâm, Khâm Khâm tự hiểu rõ, sẽ không dùng cách đê tiện. Nếu Trình Trì sớm được chọn dẫn đầu, Khâm Khâm cũng không có quyền riêng để thay đổi người, mà là cho thêm cơ hội, để Trình Trì tình nguyện chọn cái có lợi về với mình, tương đương với việc tự động chặt đứt đường ở trước mặt cô.”

“Huống chi,” Bà nhướng mày: “Huấn luyện Bắc Kinh kia nghe vậy thôi, thực tế phải đến vùng ngoại thành xa xôi, điều kiện vừa khổ vừa kém cũng không có tài nguyên, cậu ta xứng đáng.”

Trái tim nhỏ của Tang Du nhảy lên thình thịch, bay ra khỏi phòng khám bệnh chuyên dụng của Tống Chỉ Ngọc, nghĩ đến gương mặt bi thảm của Trình Trì sau khi về Bắc Kinh, lấy điện thoại ra gửi WeChat cho Lam Khâm ——

“Khâm Khâm, làm rất toót!”

“Nhưng mà! Ở trước mặt em người khác vốn đã không có đường, con đường của em đều cho anh hết.”

Hai giờ chiều, Lam Khâm thay quần áo từ sớm, chạy đến trung tâm hồi phục đón bạn gái tan làm.

Lần này không cần mang khẩu trang che, sống lưng anh thẳng tắp, tự nhiên lên thang máy đến khoa tiêu hóa, trước tiên biết Tang Du bận rộn trong phòng bệnh, anh không quấy rầy cô, rất yên lặng ngồi một bên ghế dài, khóe môi mỉm cười kiên nhẫn chờ cô.

Nhưng nụ cười đó, khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đi ra từ lối thoát hiểm, biến mất sạch sẽtrong khoảnh khắc.

Trình Trì…

Đi thang bộ tới.

Hơn nữa còn cố ý tranh thủ lúc Tiểu Ngư tan tầm.

Độ ấm trong mắt Lam Khâm hạ thấp, sau khi bóng dáng Trình Trì đi thẳng đến trạm y tá, anh đứng thẳng người lên, chậm rãi đi ra đằng sau.

Trình Trì nghẹn khuất muốn chết, bất kể Tang Du kiên trì như thế nào, anh ta cũng không tin cô thật sự có thể thích tên đại thiếu gia bị câm kia, vốn định lợi dụng cơ hội đi Hải Nam tiếp cận cô, nào biết trời giáng chuyện tốt, dù cho nhìn từ phương diện nào, huấn luyện Bắc Kinh cũng quan trọng hơn Hải Nam rất nhiều.

Anh ta không chút do dự chọn Bắc Kinh, còn tìm cho mình lý do chính đáng, đàn ông mà, phát triển sự nghiệp là quan trọng nhất, phụ nữ cũng sẽ không chạy, có thể từ từ.

Nào ngờ đi rồi mới biết được bị hố, ở thâm sơn cùng cốc năm ngày, suy sụp trở về, anh ta không cam lòng lại muốn tìm Tang Du tán gẫu một chút, rốt cuộc vẫn là thanh mai trúc mã, hiện giờ cô lại lanh lợi xinh đẹp như vậy, vẫn xứng đôi với anh ta.

Trình Trì vào trạm y tá, Mạnh Tây Tây đang thu dọn đồ chuẩn bị tan làm, vừa thấy anh ta tới, biểu cảm nhàn nhạt: “Bác sĩ Trình, có việc gì không?”

“Tôi tìm Tang Du,” Trình Muộn sờ mũi: “Cô ấy không đi đâu đúng không?”

Giọng điệu Mạnh Tây Tây không được tốt lắm: “Cô ấy rất bận, hơn nữa có bạn trai đến đón.”

Trình Trì không thèm để ý mà cười nhạt: “Bạn trai gì chứ.”

Anh ta liếc mắt một cái nhìn thấy một đống đồ ăn vặt ở góc bàn, cầm hai gói lên: “Tang Du đi làm? Nghe nói khoa nội tiêu hóa các cô mỗi người đều có phần, tôi đây cũng không khách khí nữa, cầm đi nếm thử.”

Mạnh Tây Tây nín thở, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là chuyện nhỏ, Tiểu Ngư để ở đây chính là cho mọi người ăn thoải mái, cô cũng không thể nói gì nhiều.

Trình Trì tự kỷ không thú vị, ném bánh hạch đào lên cao rồi bắt lại, xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ, tính ra ghế dài bên kia ngồi chờ, nào biết mới vừa bước hai bước, trước mắt chợt tối sầm, bị một thân người cao gầy ngăn lại.

Anh ta giật mình, lùi lại theo bản năng, bánh hạch đào bắt đầu ném trong tay, bị ném lên giữa không trung.

Lại nhìn kỹ, người đàn ông cản đường anh ta mặc áo sơmi quần dài giá trị xa xỉ, một chiếc khuy măng sét đơn giản chói lóa, ngũ quan anh tuấn sắc bén, hai mắt dị sắc kết băng lạnh lùng.

Đây là… Tên đại thiếu gia bị câm kia?

Trình Trì kinh ngạc trong một cái chớp mắt ngắn ngủn, Lam Khâm nhìn thẳng, đi lướt qua anh ta.

Nhưng hai gói bánh hạch đào giữa không trung, lại được Lam Khâm thoáng giơ tay, bắt lấy chuẩn xác, dùng sức nắm chặt vào lòng bàn tay mình.

“Ây, anh ——”

Trình Trì bị khí thế vô hình của anh ép tới nhói ngực, mới nói hai chữ, đã nghe được tiếng bước chân truyền đến nhẹ nhàng từ cuối hành lang, nhanh chóng tới gần, mà sau khi Lam Khâm đã đi qua nghe được, tức khắc vẻ mặt dịu lại, quay mặt hướng về hành lang, chuẩn bị đón tiếp gì đó.

Không đến ba giây, Tang Du mang theo phấn khởi vui vẻ nhảy vào tầm mắt, gấp không chờ nổi nắm lấy tay Lam Khâm đang duỗi về phía cô.

Trình Trì trợn mắt há hốc mồm.

“Khâm Khâm, em mới làm xong, anh tới sớm quá!” Tang Du nói xong, lập tức tức giận nhìn Trình Trì: “Bác sĩ Trình, anh tới làm gì? Lại muốn nói lời rác rưởi gì với bạn trai tôi hả?!”

Bạn trai?

Trình Trì không nhếch miệng, nửa chữ cũng không thốt ra.

Lam Khâm thậm chí còn không nhìn anh ta, ôm Tang Du vào lòng ý muốn bảo vệ hết mức, trước đôi mắt trợn tròn của Trình Trì, dịu dàng vừa phải, nhàn nhạt hôn lên giữa mày cô.