Chương 49: Rơi vào tay Đại công tử biếи ŧɦái (H)

Cùng lúc đó, còn có một việc cũng làm nàng vạn phần ngượng ngùng, đó chính là Trình Đống không nói hai lời đi vào liền đẩy Trình Hiên sang một bên, tự nhiên cũng làm cho gậy thịt đang đâm vào lỗ nhỏ của nàng rút ra. Tiểu huyệt không còn vật chặn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị Trình Hiên chặn ở bên trong lập tức tranh nhau chảy xuôi ra ngoài. Hơn nữa hiện tại nàng bị Trình Đống vác trên vai, thân thể cũng theo hắn đi lại không ngừng lay động, việc này càng làm cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuôi ra càng nhanh. Trong thời gian ngắn, đùi của nàng đã dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp.

Khi bị buông xuống, lúc mở chăn ra, nếu như để cho người khác thấy được một màn như vậy, nàng thật sự là không còn mặt mũi gặp người!

Đang nghĩ như vậy, bên tai nàng chợt nghe có người gọi: "Đại thiếu gia, ngài đã trở lại."

"Ừ. " Trình Đống đáp một tiếng," Đi chuẩn bị nước nóng, đưa đến bồn bên cạnh phòng ta.”

Nha hoàn vội vàng gật đầu đáp rồi dời đi.

Sau đó, thân thể Lệ Nương lại bị một trận xóc nảy, nàng nhận ra mình bị khiêng vào một căn phòng, sau đó cả người lẫn chăn được đặt lên giường.

Thân thể dựa vào ván giường vững chắc, trong lòng Lệ Nương cũng hơi yên ổn một chút.

Chỉ là, nàng cũng không dám lộn xộn.

Nhưng lập tức, nàng liền nhận ra chăn trên thân thể bị người dùng sức kéo một cái, thân thể trần trụi của nàng không có bất kỳ vật gì che đậy.

Lệ Nương khẽ hô một tiếng, nàng vội vàng kẹp chặt hai chân, lập tức giữa hai chân ướt mơ hồ truyền đến du͙© vọиɠ, nàng lại khó chịu đến nhẹ nhàng đem hai chân tách ra một chút.

Thu động tác của nàng vào đáy mắt, Trình Đống khẽ cười: “Yên tâm đi, nơi này không có người ngoài.”

Hắn không phải là người ngoài sao?

Lệ Nương nghĩ thầm.

Nàng vội vàng ngẩng đầu, đã thấy ánh mắt Trình Đống đã dừng ở giữa hai chân nàng. Đáy mắt của hắn nổi lên một ngọn lửa, nhưng ánh lửa này cũng không nóng rực, nhưng cũng khiến cho Lệ Nương được một trận kinh hãi.

“Đại thiếu gia, ngài......”

Nàng nhỏ giọng kêu, chỉ thấy Trình Đống đi tới, hai tay hắn đẩy cặp dùi mềm nhũn của nàng ra, ngón tay thon dài trắng nõn lập tức hướng tới cánh hoa của nàng, sau đó đầu ngón tay móc một cái.

“A!”

Tuy rằng khoảnh khắc Trình Hiên mãnh liệt thao khô đã qua được một lúc, nhưng cánh hoa đã sung huyết sưng tấy hơn nửa ngày sao có thể liền khôi phục nguyên trạng nhanh như vậy? Cho nên hiện tại, độ mẫn cảm của cánh hoa tuy rằng thoáng giảm bớt một chút, nhưng vẫn bị kí©h thí©ɧ ứng cực lớn từ phản ứng bên ngoài.