Chương 34: Nguyện vọng lớn nhất đời nàng

Nguyện vọng lớn nhất đời nàng là tìm kiếm được một vị phu quân tương xứng để thành thân. Nếu nàng may mắn, gặp được quý công tử giúp nàng giải thoát được tình cảnh, có thể thoát khỏi kiếp nô ɭệ, có thể được tự do, nàng sẽ chân thành cảm tạ.

Nhưng, nào ngờ…

Hơn nữa, ký ức về việc bị Tiêu Lãng cưỡиɠ ɧϊếp trong đêm hôm đó quả thực rất kinh hãi, nó thường xuất hiện trong ác mộng của nàng mỗi đêm. Nam nhân đó thực sự quá mạnh mẽ và độc đoán, và hắn ta không bao giờ coi trọng lời cầu xin của nàng.

Nàng bị hắn hành hạ cả đêm, cặρ √υ" trắng như tuyết, tiểu huyệt và cánh hoa mềm mại đều bị đâm nát, đến nỗi hai chân nàng không thể khép lại, cũng không thể đứng vững. Nàng phải nằm trên giường thêm năm, sáu ngày mới miễn cưỡng đứng dậy đi lại được.

Nếu cho nàng cơ hội lựa chọn, cho dù có chết nàng cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt Tiêu Lãng.

Nàng không thể chứa chấp được côn ŧᏂịŧ thô to như vậy.

Chỉ là nếu nàng nói ra những gì nàng đang suy nghĩ trong lòng, có phải Trình Cẩm sẽ mắng nàng là đồ tiện nhân lẳиɠ ɭơ không?

Lệ Nương cười khổ, nàng lại cảm thấy toàn thân như bốc hơi, đầu óc cũng choáng váng vì hơi nóng, ngay cả tầm mắt cũng trở nên tối đen.

Cuối cùng, thân thể nàng càng thêm nặng nề, cảm giác như nàng sắp khuỵu ngã đến nơi.

“Tiểu thư, nô tì nghĩ Lệ Nương không thể chịu đựng thêm nữa!” Tỳ nữ lặng lẽ liếc nàng một cái, vội vàng bẩm báo với Trình Cẩm.

Trình Cẩm cười khẩy khi nghe đến việc này: “Nàng ta đứng còn vững thế kia mà? Nếu như nàng ta ngã xuống, ta có thể suy nghĩ lại.”

Hóa ra là vậy. Xem ra Nhị tiểu thư rất căm hận nàng.

Lệ Nương nghĩ thầm, bất đắc dĩ cong môi, cuối cùng yếu ớt nhắm mắt lại.

Nàng thực sự ngã xuống! Nàng thực sự quá mệt mỏi rồi. Nếu việc ngã xuống có thể khiến nàng nhẹ nhõm hơn, nàng thà bất tỉnh còn tốt hơn.

Nhưng ngay khoảnh khắc thân thể nàng lảo đảo đổ về phía trước, một cánh tay duỗi ra, ôm chặt nàng vào lòng.

Lệ Nương mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt phóng đại của Trình Hiên trước mắt.

“Nhị thiếu gia?” Lệ Nương mở miệng, thanh âm khàn khàn trong cổ họng.

Nghe thấy giọng nói khàn đặc của nàng, khuôn mặt Trình Hiên càng thêm u ám.

“Lệ Nương, ta đưa nàng đi.” Trình Hiên ôm eo nàng, định mang nàng đi cùng.

Lúc này, Trình Cẩm nghe được động tĩnh ở bên ngoài, cuối cùng nàng ta cũng không thể ngồi yên được nữa.