Chương 43: Hoa phòng tình khốn

Cung Huyền Thanh một đường đuổi theo, kéo theo cung bào dài dày nặng, tư thái có chút chật vật, đuổi tới Phượng Loan Cung, đã thấy Vân Nhiễm canh giữ ở trước hoa phòng, một bộ dáng dấp cảnh giới .

"Bản cung muốn đi vào."

Vân Nhiễm đứng trước hoa phòng, không cho Cung Huyền Thanh tiến vào, mà Cung Huyền Thanh hiển nhiên có chút lo lắng, vốn dĩ nàng đã lên kế hoạch tốt nhất, chỉ là người kia có tâm tình chân thực lại làm người khác nóng lòng.

"Thái Hoàng Thái Hậu có lệnh. . ."

Nhưng Vân Nhiễm còn chưa nói xong, Cung Huyền Thanh lại tiếp tục lạnh lẽo nói một tiếng: "Bản cung muốn đi vào."

Vân Nhiễm nheo mắt lại, đứng bất động như ngọn núi che ở trước cửa.

"Thứ lỗi! Ta không thể nghe theo lệnh của ngươi."

Cung Huyền Thanh nghe xong, lập tức cúi đầu, nói: "Cầu xin ngươi."

Vân Nhiễm vừa nghe, liền có chút nhẹ dạ, trước mắt là dáng vẻ oan ức của người kia, cùng vừa nãy khi Nam Thiển Mạch trở về dường như muốn khóc, thực sự là không khó để tưởng tượng giữa hai người có một ít quan hệ vi diệu, huống hồ Nam Thiển Mạch còn thân hơn khẩu cùng chính mình thừa nhận quá.

"Ngươi làm nàng tổn thương."

Vân Nhiễm lạnh lùng nói, Nam Thiển Mạch là Thái Hoàng Thái Hậu, lại một mực đối với con dâu của mình, kiêm nữ tử đang động tâm, trong lòng ràng buộc vì đạo đức, cảm thấy tội lỗi, cơ hồ đem nàng ép đến nghẹt thở, nàng sao có thể để người kia đi vào, làm cho nàng tiếp tục thương tổn Nam Thiển Mạch.

". . . Cầu ngươi. . . Ta muốn nói xin lỗi với nàng. . ."

Cung Huyền Thanh khóe mắt có lệ, chỉ là nước mắt lần này có mấy phần là thật, cũng có mấy phần là giả, bản thân nàng cũng không biết rõ.

Vân Nhiễm lại do dự, nàng biết Nam Thiển Mạch đau lòng như vậy khẳng định chính là vì Cung Huyền Thanh, nếu như nàng để người kia đi vào, đến tột cùng là sai hay đúng?

Vân Nhiễm chân giật giật, Cung Huyền Thanh vừa thấy, liền biết rằng nàng đang lay động, lập tức nói: "Cầu ngươi, Vân Nhiễm cô cô."

Cung Huyền Thanh rỉ ra vài giọt nước mắt nữa, mà Vân Nhiễm chung quy là thở dài, lách người qua một bên, để Cung Huyền Thanh đi vào.

Cánh cửa nhẹ nhàng bị mở ra, nhưng người bên trong lại không hề phát hiện, nàng quay lưng với cửa, cũng không biết hiện tại đang mang tâm tình gì.

Cung Huyền Thanh đóng cửa lại, từng bước một đến gần Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch cảm giác được có người, lập tức quay đầu, vừa thấy là Cung Huyền Thanh, đôi mắt vốn dĩ đang đỏ một vòng lập tức thay vào đó là sự lạnh lẽo.

"Ngươi lập tức rời đi cho ai gia, cách xa ai gia ra!"

Nam Thiển Mạch thanh âm không lớn, nhưng lại như một đòn búa tạ lập tức đánh thẳng vào trong lòng Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh cũng không để ý tới, trực tiếp tiến lên đem Nam Thiển Mạch ôm lấy, cũng mặc kệ nàng giãy dụa ra làm sao.

"Ngươi làm càn! Ngươi mau thả ai gia ra!"

Nam Thiển Mạch một bên vừa giãy dụa, vừa mắng, mà Cung Huyền Thanh vẫn đem người ôm lấy, một bên lắc đầu nói: "Không, ta sẽ không bao giờ nói lại những câu nói kia, không muốn rời đi ngươi, không muốn ngươi không vui."

Nghe lời nói của Cung Huyền Thanh, Nam Thiển Mạch bớt giãy dụa lại, theo sau đó là một tiếng cười lạnh liền mở miệng: "Ngươi đang nói cái gì đó, ai gia làm sao có khả năng không vui, yêu phi, ngươi cách ai gia càng xa, ai gia liền an tâm, ngươi. . . A. . . !"

Nam Thiển Mạch còn chưa nói xong, người kia đang cách mình xa một thước, sau đó bỗng nhiên khuynh thân hôn mình, cánh môi mềm mại cộng với mùi hương nồng nàn đang kề sát trên môi của mình, không nói lên được cảm giác kỳ diệu này là gì, đầu trong nháy mắt hóa thành trống không.

Nam Thiển Mạch rất ít cùng người khác hôn môi, cho dù Khang đế là trượng phu của mình cũng vậy, hắn thấy mình chống cự hôn môi nhiều quá, sau đó cũng không miễn cưỡng nàng nữa, vì lẽ đó kinh nghiệm hôn môi của Nam Thiển Mạch đã ít lại càng ít, hơn nữa hôn môi đối với nàng mà nói đều là mang theo vài phần buồn nôn, nàng không thích, nhưng nụ hôn này của Cung Huyền Thanh lại hoàn toàn khác nhau, với nàng là mềm mại, nàng là thơm ngọt. . . ( Ỏ🥲🥲🥲🥲 )

Cung Huyền Thanh thấy người kia không giãy dụa nữa, thậm chí thời điểm mình hôn nàng, nàng còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập đang kề sát trên người mình thuộc về Nam Thiển Mạch, nàng liền dần dần mà lớn mật lên, dò ra cái lưỡi thơm tho đảo qua môi đỏ của Nam Thiển Mạch, nàng liền cảm giác được đến từ chính Nam Thiển Mạch thân thể mềm mại liền trở nên run rẩy.

Nam Thiển Mạch không biết mình đang làm gì, nàng vì một cái hôn mà trầm luân, thậm chí lúc Cung Huyền Thanh khuynh thân hướng tới mình thì, nàng không tự chủ liền mở ra hàm răng, và tiếp nhận nàng.

Môi lưỡi quấn quýt, Nam Thiển Mạch tuy rằng bị động, nhưng Cung Huyền Thanh có kỹ thuật hôn cao siêu vì thế Nam Thiển Mạch cũng dần dần đáp lại nàng, để Cung Huyền Thanh tâm bốc lên hưng phấn, tay nàng dính sát vào eo Nam Thiển Mạch, cảm giác người kia dần dần mềm nhũn, dần dần hô hấp dày nặng. . .

Mãi đến lúc cảm thấy thiếu dưỡng khí, Nam Thiển Mạch mới từ trong trạng thái như mây như khói phục hồi lại tinh thần, nàng thích Cung Huyền Thanh hôn mình, thậm chí bởi vì nàng hôn mà khiến cho thân thể của mình dần dần nóng lên, không những thế mình còn đáp lại môi lưỡi nàng, điều này làm cho nàng trong nháy mắt như giẫm phải đinh cảm thấy không ổn mà run rẩy một hồi.

Nam Thiển Mạch dùng sức mà đẩy Cung Huyền Thanh ra, nhìn môi Cung Huyền Thanh đang sưng đỏ còn có nước bọt của mình lưu lại trên ấy, lập tức lùi lại mấy bước.

"Ngươi. . . ! Không nên tới gần ta!"

Nam Thiển Mạch đầu óc hỗn loạn tưng bừng, nàng không muốn vượt quá giới hạn, nhưng hôm nay nàng cùng Cung Huyền Thanh lại làm việc thân mật như vậy, nàng trong nháy mắt nghĩ đến nhi tử mới vừa từ trần không lâu, còn có trên người nàng tầng tầng thân phận đang đè nặng.

"Chúng ta tại sao có thể. . . !"

Nam Thiển Mạch vuốt môi chính mình, nơi đó ướŧ áŧ chính là vừa nãy nàng đã phóng túng chính bản thân và đó cũng là minh chứng cho việc nàng đã lạc lối, trong nháy mắt nàng rất muốn khóc.

"Tại sao không thể, ngươi rõ ràng cũng là yêu thích ta. . ."

Cung Huyền Thanh muốn kéo Nam Thiển Mạch lại nhưng bị Nam Thiển Mạch né tránh.

"Không thể. . . Cung Huyền Thanh, chúng ta không thể. . ."

Nam Thiển Mạch đang nhắc nhở Cung Huyền Thanh, cũng đang nhắc nhở chính mình, trong cung vị trí của nàng quá mẫn cảm, dù cho một chút sai lầm, thì hoàng vị của Phong Thừa Ân, thế cuộc của Nam Sở Quốc, tất cả sẽ chuyển theo chiều hướng xấu nhất.

"Nam Thiển Mạch, thật sự không thể sao?"

Cung Huyền Thanh âm u hỏi, vốn là tay đang đưa ra, dần dần để xuống, mà Nam Thiển Mạch thì lại lùi lại mấy bước, lắc lắc đầu. . .

"Không thể. . ."

Nam Thiển Mạch hầu như muốn ngã ngồi trên mặt đất, mà Cung Huyền Thanh lập tức đỡ lấy nàng, thấy nàng một mặt cảnh giới, Cung Huyền Thanh cười khổ nói: "Ta dìu ngươi ngồi xuống."

Cung Huyền Thanh nói xong, liền đem Nam Thiển Mạch đỡ ngồi vào trên ghế, sau đó lễ phép lui lại vài bước.

"Nam Thiển Mạch, ngươi biết không?"

Cung Huyền Thanh dừng một chút, khóe miệng mang theo một vệt cười nhạt nhẽo mà thương cảm, rồi nói tiếp: "Mất đi một người thật sự rất dễ dàng, câu nói đầu tiên được rồi."

Cung Huyền Thanh quay về Nam Thiển Mạch khom người.

"Thái Hoàng Thái Hậu sau này phải chăm sóc thật tốt chính mình, chuyện hôm nay, nô tì mất tâm điên, đem Thái Hoàng Thái Hậu cho rằng tiên đế, hi vọng Thái Hoàng Thái Hậu tha thứ, nô tì xin cáo lui."

Cung Huyền Thanh xoay người rời đi, người kia thân thể một thân cung bào trắng thuần còn có mấy phần chật vật, tấm lưng kia cô đơn đến cực điểm, vừa nãy xoay người, nụ cười mạt buồn rầu, chen lẫn hết thảy thất vọng cùng không muốn, Nam Thiển Mạch làm sao không muốn kéo tay nàng lại, chỉ là giờ khắc này nàng lại cảm giác tay của mình thực sự quá nặng nề.

Cung Huyền Thanh đi ra, Vân Nhiễm không ở đó, mà đứng ở Phượng Loan Môn cùng Tề Sương đang nói chuyện, mà chính mình nhưng là hồn bay phách lạc đi ra Phượng Loan Môn, liền ngay cả Tề Sương hướng mình thỉnh an, nàng cũng mắt điếc tai ngơ.

Cung Huyền Thanh sớm biết kết quả sẽ như này. . . Đây chính là kết quả mà nàng muốn, nàng muốn chính là Nam Thiển Mạch cảm thấy thua thiệt chính mình. . .

Như vậy chỗ đột phá sẽ càng lớn. . .

Nhưng tại sao mình lại thương tâm như vậy? Giống như mất đi hồn phách, hoang mang lo sợ.

Tâm tình của nàng đã sớm bình tĩnh, chỉ là ngực rất đau đớn,vẫn không có một chút dấu hiệu muốn thuyên giảm.

"Thái Hoàng Thái Hậu, ngài vẫn khỏe chứ?"

Chẳng biết lúc nào, Vân Nhiễm đã đến trước hoa phòng, mà Tề Sương cũng bị nàng cho rời đi.

"Ừm. . . Ai gia không có chuyện gì."

Nam Thiển Mạch nói xong, mới đi một bước, thân thể nhưng bất ổn, cũng may Vân Nhiễm đúng lúc đem nàng đỡ lấy.

"Vân Nhiễm, ngươi biết không?"

Nam Thiển Mạch cười khẽ, cười trong cay đắng, nhưng càng ngày càng hiện ra khuôn mặt của nàng dần trắng xám.

"Mất đi một người rất dễ dàng, câu nói đầu tiên được rồi, câu nói này, ai gia hôm nay mới sâu sắc cảm nhận được."

Nam Thiển Mạch vẫn đang cười, trong cay đắng lại xen lẫn mấy phần tự giễu.

"Thái Hoàng Thái Hậu. . ."

Nam Thiển Mạch không nói cái gì nữa, tùy ý để Vân Nhiễm đem mình nâng trở lại Phượng Loan Cung, đứng sau tấm bình phong, tùy ý Vân Nhiễm đem trên người nàng cung bào từng tầng từng tầng cởi ra, nàng mới cảm thấy trên người dường như ung dung không ít.

"Là thuộc hạ vô năng, thuộc hạ nên ngăn cản Cung Huyền Thanh đi vào."

Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Nam Thiển Mạch, Vân Nhiễm cảm thấy hối hận khi để Cung Huyền Thanh đi vào, ngay lập tức nàng quỳ xuống, hướng về Nam Thiển Mạch thỉnh tội.

"Như vậy cũng được, nàng đi rồi cũng tốt, liền không có người nào có thể quấy rối ai gia nữa."

Nam Thiển Mạch nói xong, tay nhưng vẻn vẹn bắt được một góc bình phong, hít sâu một hơi. . .

Cũng không người nào có thể cứu rỗi ta. . .

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Trường Thanh Cung.

Ca Thư Sính từ sau khi làm Thái Hậu, liền rất ít có thời gian làm chuyện của chính mình, nàng ngày đêm đều đang vì Phong Thừa Ân mà bận tâm, chỉ là mỗi khi trời tối người yên, bất giác nàng sẽ nhớ tới khuôn mặt người kia, khi thì ý cười tà mị, khi thì vẻ mặt chán nản.

"Thái Hậu, nên đi ngủ."

Thúy nhi đem cung bào trên người Ca Thư Sính cởi ra, vì nàng thu dọn tốt lý y, sau đó để Ca Thư Sính đi ngủ, nhưng thời điểm Ca Thư Sính tay đυ.ng tới mép giường, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh cung nữ.

"Thái Hậu, Vũ Phi nương nương cầu kiến."

Ca Thư Sính bỗng nhiên cả người giật mình một cái, tỉnh cả ngủ, nhưng trong lòng lại là thấp thỏm bất an, lẽ ra mình nên phái nàng đi, nhưng chính mình lại. . .

Mình cũng muốn gặp nàng, cái gì cũng không nói, nhìn nàng cũng tốt.

"Nói cho Vũ phi nương nương, Thái Hậu đã ngủ. . ."

Thúy nhi đang muốn thay thế Ca Thư Sính đem người đuổi đi, lại bị Ca Thư Sính đánh gãy.

"Không ngại, để cho nàng đi vào đi."

Nói xong, Ca Thư Sính xoay người đem cầu bào khoác lên người, liền tiếp kiến Vũ Nhất.

Vũ Nhất sau khi thỉnh an xong, liền để Nguyệt Nhi đem những món đồ đặt lên bàn.

"Xin lỗi Thái Hậu, nô tì vốn không nên muộn như vậy tới quấy rầy ngài."

Vũ Nhất nói xong, liền giới thiệu về đồ vật hồi nãy.

"Cái này là Trăn quốc Thất Long thảo, giúp tiêu trừ mệt nhọc cùng tốt cho sức khoẻ cực kỳ hữu hiệu, này vốn là sách do nô tì tự hoạ, mặt trên có hết thảy huyệt vị tương ứng với mỗi cái xoa bóp có thể tiêu trừ mệt nhọc cùng đau đớn, cái này là thanh linh quả, có thể dưỡng nhan. . ."

Vũ Nhất còn đang giới thiệu, mà Ca Thư Sính đột nhiên cảm thấy chóp mũi hơi chua chua, sau đó mở miệng nói: "Các ngươi đi xuống trước."

Nghe được âm thanh của Ca Thư Sính, Vũ Nhất lập tức yên tĩnh lại, chờ cung nữ lui ra sau, lúng túng cười gượng một tiếng.

"Cái kia, nô tì. . . Chỉ là sợ Thái Hậu quá mức mệt nhọc, cho nên mới tự chủ chuẩn bị những thứ đồ này, tuyệt không quấy rối tâm ý, nô tì. . . Nô tì xin cáo lui."

Vũ Nhất xoay người định đi, nàng cảm giác mình đứng trước Ca Thư Sính dần dần mất đi sức lực, mà Ca Thư Sính nhưng lạnh lùng đem Vũ Nhất gọi lại.

"Đứng lại."

Vũ Nhất không dám quay đầu lại, mà lúc này một vòng tay ấm áp ôm từ phía sau mình, đầu nhẹ khẽ tựa vào trên vai của mình, nhẹ nhàng thở dài.

"Ai gia mệt mỏi. . . Ngươi để như vậy một hồi, một hồi là tốt rồi. . ."