Chương 42: Dục cầu tiên túng

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.

Yến hội mà Vũ đế đăng cơ đã qua ba ngày, các sứ giả của các quốc gia khác đều dồn dập rời khỏi Hoàng thành, Nam Thiển Mạch cũng coi như là có chút thời gian nghỉ ngơi.

Nam Thiển Mạch đăm chiêu mà nhìn trà nóng trước mắt, cầm ở trên tay, nhưng không có uống.

Lúc này Vân Nhiễm từ bên ngoài trở về, phủi những bông tuyết trên người xuống, đi tới trước mặt Nam Thiển Mạch.

"Kết quả làm sao?"

Nam Thiển Mạch thả chén trà trên tay xuống, lúc này Vân Nhiễm mới lên tiếng, nói: "Chung Ly Mặc Ngôn trước đây là nữ nhi của Hoàng Quý phi-Trưởng Tôn Mộ Tịch, thế nhưng Trưởng Tôn Mộ Tịch đã phạm vào tội chạy trốn khỏi Thần Chỉ quốc, gặp phải quân truy sát của Chung Ly Liệt, lẩn trốn trên đường thì phát hiện mình mang thai hài tử của tiên đế Thần Chỉ, sau khi sinh ra, lại đem hài tử đưa về Thần Chỉ quốc, chính mình lại tự lẩn trốn."

Vân Nhiễm dừng một chút, rồi nói tiếp: "Bởi vì quan hệ mẫu thân, Chung Ly Mặc Ngôn ở trong cung tình thế vô cùng nguy hiểm, tuổi nhỏ liền tuyên bố ở bên ngoài rằng tự mình sinh bệnh, đang ở lâu ly cung, hầu như không bước chân ra khỏi cửa, lúc này Chung Ly Liệt mới buông tha cho nàng."

Nam Thiển Mạch sau khi nghe xong, nhíu mày nói: "Xảo diệu như vậy đã giải trừ sự hoài nghi của Chung Ly Liệt, bên người có một cao thủ, còn có cặp mắt Tử Đồng, ai gia rất lưu ý."

Nam Thiển Mạch từ đầu đến cuối đều cảm thấy, Chung Ly Mặc Ngôn rất nguy hiểm, tuyệt đối không phải như lời đồn mà đơn giản như vậy.

"Thuộc hạ cảm thấy nữ thị vệ bên người Chung Ly Mặc Ngôn võ công không thấp, nhưng chỉ bằng Vân Thiển cùng Nguyệt Lang, thuộc hạ lại cho rằng, Chung Ly Mặc Ngôn là người có võ công, hơn nữa sợ là so với nữ thị vệ kia còn muốn cao hơn."

Vân Nhiễm chưa từng gặp người có Tử Đồng, nếu như có thì chỉ có hai lí do. Thứ nhất chính là lúc sinh ra đời liền có, thứ hai chính là ngoại lực tạo thành, mà loại ngoại lực này, khả năng vô cùng cao chính là võ học nội công.

Nam Thiển Mạch gật gật đầu, biểu thị nàng cũng đồng ý với suy đoán của Vân Nhiễm.

"Trước tiên Hoàng Quý phi-Trưởng Tôn Mộ Tịch, đã phạm phải chuyện gì?"

Nam Thiển Mạch đúng là cảm thấy hiếu kỳ, một nhà Trưởng Tôn tại Thần Chỉ Quốc có địa vị rất cao, hơn nữa đối với tình thân lại vô cùng coi trọng, thậm chí đến hiện tại còn nắm một phần binh quyền, nhưng là Chung Ly Mặc Ngôn thân lại ở trong cung, lại không chiếm được bất kỳ viện trợ nào ư?

"Ám cọc trong Thần Chỉ Quốc báo lại, Trưởng Tôn Mộ Tịch có ý định đưa hoàng tử tuổi còn nhỏ lên đăng cơ, bị Chung Ly Liệt lấy đó làm tội truy sát, nhưng nguyên nhân chân chính đó là nàng đã bỏ thuốc hại chết tiên đế của Thần Chỉ quốc, thế nhưng Chung Ly Liệt lại không tìm được bất kỳ chứng cứ nào, liền ngay cả Ngự y cũng không cách nào chứng minh là Trưởng Tôn Mộ Tịch đã hạ thủ, hơn nữa. . . Điều kỳ quái chính là, thời điểm nàng lẩn trốn còn đem Hoàng Hậu-Lãnh Nhan Hề."

Vân Nhiễm nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói: "Hẳn là đem Hoàng Hậu-Lãnh Nhan Hề để làm con tin?"

Nam Thiển Mạch nhấp một ngụm trà, suy nghĩ sâu sắc một hồi lâu sau, nói: "Chung Ly Liệt vốn không có tình thân, đương nhiên sẽ không vì Lãnh Nhan Hề mà ngừng truy sát Trưởng Tôn Mộ Tịch, tại sao việc muốn dẫn theo Lãnh Nhan Hề này thì ai gia cũng không hiểu. Chung Ly Liệt truy sát Trưởng Tôn Mộ Tịch cũng không phải vì phụ hoàng của hắn, mà thuần túy là muốn diệt trừ Trưởng Tôn Mộ Tịch, bởi vì thế lực một nhà của trưởng tôn tại Thần Chỉ quốc rất cáo, có thể thiếu một người liền thiếu một người, mà Trưởng Tôn gia đối với Trưởng Tôn Mộ Tịch lại không có cứu viện đây đại khái cũng chính là ý tứ của Trưởng Tôn Mộ Tịch, bởi vậy thế lực Trưởng Tôn gia sẽ không có bất kỳ dao động nào. Chung Ly Liệt hết sức kiêng kỵ bọn họ, vì thế mà lưu lại Chung Ly Mặc Ngôn có nửa huyết thống của người trưởng tôn, liền để cho trưởng tôn gia không có manh động đối với mình."

Nam Thiển Mạch dừng một chút, rồi nói tiếp: "Chỉ là sau đó, Chung Ly Liệt tước đi binh quyền trong tay Trưởng Tôn gia, tuy rằng cho đến nay bọn họ vẫn có binh trong tay, nhưng đối với Chung Ly Liệt không tạo được uy hϊếp gì."

Vân Nhiễm vừa nghe, cảm thấy buồn bực, hỏi: "Trưởng Tôn Mộ Tịch tại sao lại đem Chung Ly Mặc Ngôn đưa vào trong cung, cái kia không phải là đem Trưởng Tôn gia đẩy vào trong vực sâu sao?"

Nam Thiển Mạch lắc lắc đầu, nói: "Nếu là Trưởng Tôn Mộ Tịch đem Chung Ly Mặc Ngôn đưa vào trong Trưởng Tôn gia, cái kia Chung Ly Liệt đều có thể thả Ngôn đạo trưởng Tôn gia thu nhận và giúp đỡ con gái của tội nhân, có ý định tạo phản, Trưởng Tôn gia một nhà trung thành, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ liền lưu lại ô danh so với chết trận sa trường càng thêm thống khổ. Mà Trưởng Tôn Mộ Tịch đem Chung Ly Mặc Ngôn đuổi về trong cung, lấy danh nghĩa Trưởng Tôn gia đem Chung Ly Mặc Ngôn cho rằng chất tử, cái kia liền có thể bảo vệ Trưởng Tôn gia, thứ hai, Chung Ly Liệt vì chống lại Trưởng Tôn gia, nhất định sẽ không gϊếŧ Chung Ly Mặc Ngôn, nhất cử lưỡng tiện."

Vân Nhiễm nghe xong, bắt đầu khâm phục Nam Thiển Mạch có thể đem thế cuộc phân tích đến rõ ràng như vậy, nhưng trước sau có một nỗi nghi hoặc.

"Tuy có thể bảo vệ Trưởng Tôn gia cùng Chung Ly Mặc Ngôn, nhưng Chung Ly Mặc Ngôn sống tạm như vậy, vụ việc này có tính là con rơi hay không?"

Nam Thiển Mạch cười cười, nhẹ giọng nói: "Có mưu kế như vậy, sao để cho mình là một quân cờ quan trọng nhất liền biến thành một con con rơi."

Nam Thiển Mạch dừng một chút, nổi lên nụ cười, nói: "Vì lẽ đó ai gia mới nói, Chung Ly Mặc Ngôn tuyệt đối không đơn giản."

Vân Nhiễm nghe xong, nghiêm mặt nói: "Thuộc hạ sẽ tiếp tục điều tra Chung Ly Mặc Ngôn."

Nam Thiển Mạch đáp một tiếng, liền đứng lên, nói: "Bãi giá Càn Hòa điện đi!"

Nam Sở Quốc, Khúc Châu, biên cảnh.

Lãnh Mặc Ngôn tại trạm dịch ở vùng biên giới của Khúc Châu đang nghỉ ngơi, chỉ là mấy ngày nay khóe miệng của nàng đều mang theo ý cười như có như không, để Lãnh Tiểu Ngũ vô cùng lưu ý.

"Mặc Ngôn, ngươi, hài lòng?"

Lãnh Mặc Ngôn xem ra tâm tình không tệ, mà Lãnh Tiểu Ngũ liền dính tại bên cạnh nàng, sượt sượt.

"Ừm. . . Huyền Thanh nơi đó tiến hành rất thuận lợi, nghĩ đến không lâu ta liền có thể có được Quỷ phù."

Lãnh Tiểu Ngũ vừa nghe, khanh khách nở nụ cười, nói: "Nắm Quỷ phù, Liệt, chết."

Lãnh Mặc Ngôn sờ sờ đầu Lãnh Tiểu Ngũ, nói: "Ừm, có được Quỷ phù, chính là giờ chết của Chung Ly Liệt, mà Trưởng Tôn gia cũng không cần tiếp tục sống khúm núm như vậy, mà ta. . . Sẽ trở thành đế hoàng của Thần Chỉ quốc."

Lãnh Mặc Ngôn cười nói, nhưng trong con ngươi lập loè ánh mắt, như một nhà dã tâm vĩ đại.

"Mặc Ngôn, ngươi có thể."

Lãnh Tiểu Ngũ dúi đầu vào trong lòng Lãnh Mặc Ngôn, nàng yêu thích dáng vẻ trong con ngươi lập loè ánh sáng của Lãnh Mặc Ngôn, thích xem nàng cười, yêu thích vẻ hài lòng của nàng.

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.

Hôm nay, Cung Huyền Thanh vận trang phục cực kì đẹp đẽ, mặc vào cung bào trắng thuần, vẽ nhạt trang đẹp đẽ cẩn thận, càng làm cho nàng giống như tiên tử, tuyệt tục xuất trần, mặt mày quyến rũ, nhưng làm cho nàng có mấy phần muốn câu hồn phách, như một con mèo nhỏ ở trong lòng mình đem móng vuốt cào đến ngứa ngáy.

"Nương nương, hôm nay ngài định đi nơi đâu a?"

Cung Huyền Thanh nhìn người trong gương, khóe miệng mang theo ý cười, nhưng ý cười lại chưa đạt đến đáy mắt, cặp kia như mặt nước dường như có thêm mấy phần do dự.

"Nương nương?"

Ninh nhi thấy Cung Huyền Thanh không hề trả lời mình, liền gọi nàng một tiếng, lúc này mới thấy Cung Huyền Thanh phục hồi tinh thần lại.

"Đi ngự hoa viên."

Nàng mấy ngày trước liền nghe nói ngự hoa viên có vài cây Hồng Mai nở đặc biệt đẹp đẽ, Nam Thiển Mạch yêu hoa, nàng tất nhiên sẽ đi xem, mà nàng là đi mà ngẫu nhiên gặp được Nam Thiển Mạch, dù sao có một số việc nhất định phải tiếp tục làm tiếp, nàng không thể để cho Lãnh Mặc Ngôn khả nghi được.

"Nương nương, ngài xem ra, không vui?"

Ninh nhi thấy Cung Huyền Thanh trang phục thật xinh đẹp, cho rằng tâm tình của nàng không tệ, nhưng hôm nay vừa thấy, mặt mày lại nhiều hơn mấy phần tức giận.

"Bản cung không có chuyện gì."

Nam Sở Quốc, hoàng cung, ngự hoa viên.

Bầu trời còn tuyết rơi xuống, lác đa lác đác, tuyết mặc dù không lớn, nhưng ngự hoa viên vẫn là vắng ngắt, rất nhiều hoa đều héo tàn, chờ đợi đầu mùa xuân đến, mà chỉ có vài cây Hồng Mai, nở đến đặc biệt xán lạn, giống như tại trong tuyết điên cuồng mà tỏa ra chính mình.

Cung Huyền Thanh đi tới trước cây Hồng Mai, đưa tay ra sờ sờ, nhẹ nhàng giữ tại đầu ngón tay.

Bỗng nhiên cảm thấy, này cây Hồng Mai cực kỳ giống Nam Thiển Mạch, dù cho tình thế nghiêm túc, nàng đều có thể dễ dàng phóng ra vẻ đẹp của nàng.

Phía sau tiếng bước chân truyền đến, liên tục mấy ngày nàng đều tới nơi này, rốt cuộc cũng đợi được Nam Thiển Mạch đến.

Nàng quay đầu lại, xung quanh liền rực rỡ, cho dù nàng nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nhưng đối với Nam Thiển Mạch mà nói, dù cho Cung Huyền Thanh không cười, cũng đầy đủ nghiêng nước nghiêng thành.

"Thái Hoàng Thái Hậu, có tâm sự sao?"

Cung Huyền Thanh lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, Ninh nhi hiểu ý lập tức lui ra, mà Vân Nhiễm liếc nhìn Nam Thiển Mạch lại liếc nhìn Cung Huyền Thanh, cũng yên lặng mà lui xuống, xoay người liền thở dài một cái.

Cung Huyền Thanh đi tới đình, mà Nam Thiển Mạch cũng đi theo phía sau, đợi người ta ngồi vào chỗ, Cung Huyền Thanh mới mở miệng.

"Thái Hoàng Thái Hậu là người thông minh, tâm ý của nô tì, ngài nên rõ rõ ràng ràng."

Cung Huyền Thanh ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng nói, như đang nói một sự việc không liên quan tới mình, không còn ngày xưa mê hoặc cùng ngoan ngoãn, cũng không còn nhiệt tình như lửa khi tới gần, nàng bây giờ giống như bầu trời thưa thớt hoa tuyết, yên tĩnh mà lạnh lẽo.

"Dao Thái phi. . . chút tâm tư này, ngươi không nên có."

Nam Thiển Mạch lắc lắc đầu, nhìn Cung Huyền Thanh trên mặt trang điểm tinh xảo, dung nhan nhìn rất tốt, trái ngược với vẻ sầu bi như có như không trên mặt nàng, không khỏi có chút đau lòng.

"Có cái gì nên hay không. . . Có liền có. Chỉ là Nam Thiển Mạch. . ."

Cung Huyền Thanh nhẹ nhàng gọi tục danh Nam Thiển Mạch, mà Nam Thiển Mạch không có trách cứ, mà là yên tĩnh nghe.

"Yêu ngươi quá mệt mỏi, bất luận ta đối với ngươi cho dù có tốt đến đâu, ngươi đều không thể đáp lại ta dù chỉ một chút?"

Cung Huyền Thanh ngữ khí bình thản, mà thấy Nam Thiển Mạch cả người lại căng thẳng, giương mắt nhìn về phía Cung Huyền Thanh, nhưng không hề trả lời vấn đề của nàng.

"Trên người ngươi có quá nhiều ràng buộc. . . Có lúc ta sẽ muốn. . ."

Cung Huyền Thanh cúi đầu, rồi nói tiếp: "Ta tại sao có thể đi buộc ngươi tiếp thu ta. . . Nam Thiển Mạch nếu như ngươi cùng ta trở lại thành người xa lạ, ngươi có hay không dễ chịu một ít?"

Nam Thiển Mạch trong nháy mắt đã ửng đỏ đôi mắt, l*иg ngực bắt đầu từng trận đau nhói, sóng mũi chua chua, nàng không thể nói được cái gì, miễn là vừa mở miệng, ngụy trang của nàng từ nãy đến giờ sẽ không còn sót lại chút gì.

"Nam Thiển Mạch, chỉ cần là ngươi, ta nguyện ý lùi một nghìn bước, chỉ cần là ngươi. . ."

Cung Huyền Thanh trong con ngươi ảm đạm, làm như có thật nhiều oan ức, nhưng Nam Thiển Mạch lúc này lại đứng lên, lạnh lùng nhìn Cung Huyền Thanh, chậm rãi mở miệng, từng câu từng chữ phát ra.

"Đúng, ngươi nên cách xa ta càng xa càng tốt, ta không muốn gặp lại ngươi!"

Nam Thiển Mạch xoay người rời đi, l*иg ngực như thiếu mất đi dưỡng khí, chập trùng lên xuống không ngừng hít sâu, nàng là đang tức giận, nhưng lại cảm thấy một điều gì đó không tên đang hiện lên, không phải là nàng muốn như vậy sao, nhưng tại sao khi nghe được người kia nói muốn cách xa nàng, thì chính mình lại oan ức tức giận.

"Nam Thiển Mạch!"

Cung Huyền Thanh kéo không được Nam Thiển Mạch, tùy ý nàng bước nhanh rời đi, nhưng bước chân của chính mình lại đi theo nàng.

Đây là kế hoạch của nàng tạo ra, nàng muốn chính là Nam Thiển Mạch phản ứng như thế này, nàng muốn chính là Nam Thiển Mạch không thể tự kiềm chế tâm tình, như vậy nàng mới có thể từ trên người nàng ấy tìm tới chỗ đột phá.

Cho dù kế hoạch có như vậy, nàng vẫn cứ cảm thấy bi thống, coi như thời điểm tự mình nói ra những câu nói kia, tâm nàng giống như bị vạn mũi tên đâm vào, đau đến không muốn sống.

Cung Huyền Thanh đuổi theo, mà Nam Thiển Mạch đã mang theo Vân Nhiễm trở lại Phượng Loan Cung.

"Ninh nhi, ngươi không cần đi theo ta, ta muốn một mình đi Phượng Loan Cung một chuyến."

Nói xong, Cung Huyền Thanh liền vội vã đi, mà Ninh nhi bắt đầu thấy buồn bực, vừa nãy Nam Thiển Mạch xem ra hết sức tức giận, cũng không biết Cung Huyền Thanh đối với nàng nói cái gì, mà Cung Huyền Thanh xem ra vô cùng sốt ruột. . .

Hai người kia, làm sao kỳ kỳ quái quái?