“Tôi cũng không biết, con bé nói tôi gọi
cậu đến, tôi chỉ có thể truyền đạt lại thôi, còn
cậu đến hay không thì tùy”. Trước ngày hôm
nay, em gái vẫn luôn nhắc anh ta phải gọi
Hoắc Minh Dương đến nhà ăn cơm.
“Đi ra ngoài hỏi Diệp Tĩnh Gia trước đã”.
Nghĩ đến thái độ của em mình với Diệp Tĩnh
Gia lần trước, còn cả thái độ ủng hộ Tô
Thanh Anh và khó chịu với Diệp Tĩnh Gia kia.
Anh ta cũng không muốn để Diệp Tĩnh
Gia gặp em mình.
“Tất cả mọi chuyện đều là cậu làm chủ,
Diệp Tĩnh Gia nói thì cậu sẽ nghe à?”
Hoắc Minh Dương bật cười khó hiểu: “Cô
ấy là đôi chân của tôi, tôi đi đâu cũng đều là
cô ấy dẫn đi cả”.
Ăn phải cơm chó bất ngờ không kịp đỡ,
Lữ Hoàng Trung không nói được lời nào, thật
không ngờ Hoắc Minh Dương vẫn có phần
để ý đến Diệp Tĩnh Gia.
“Nếu cuộc sống bây giờ đã không tệ, vậy
vì sao vẫn không chịu buông tha chính mình,
cũng từ bỏ Tô Thanh Anh”. Nói xong những
lời này, Lữ Hoàng Trung mới giật mình nhận
ra lỡ lời, bèn nhanh chóng nói sang chuyện
khác: “Vậy quyết định tối nay đến nhà tôi ăn
cơm đấy”.
Lữ Hoàng Trung cũng không nói quá,
ánh mắt của Hoắc Minh Dương khi nhắc đến
Diệp Tĩnh Gia vừa rồi, ánh mắt đó thật sự
không lừa được người khác, thích hay là
không thích, liếc mắt một cái là có thể nhìn
ra.
“Ừ, ra ngoài đi, có lẽ cô ấy chờ sốt ruột
rồi”. Hoắc Minh Dương và Lữ Hoàng Trung ở
trong phòng đến nửa ngày, không biết Diệp
Tĩnh Gia làm gì bên ngoài, anh hơi lo lắng.
Nói xong, Hoắc Minh Dương lập tức điều
khiển xe lăn đi ra ngoài.
Lữ Hoàng Trung ở phía sau đăm chiêu
nhìn theo, đôi khi anh ta có cảm giác, Hoắc
Minh Dương không hẳn là không có tình cảm
gì với Diệp Tĩnh Gia.
Diệp Tĩnh Gia ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa
sổ, không biết đang nhìn cái gì, đến tận khi
bọn họ đi đến sau lưng cô rồi mà cô cũng
chưa nhận ra.
“Giờ anh mới đi ra à, sao lại lâu như vậy?”
Trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt,
cô bước tới giúp anh chỉnh lại quần áo, kéo
tấm chăn đắp lên chân anh. Phía sau, Lữ
Hoàng Trung cũng đi đến rồi.
“Không có gì”. Giọng nói lạnh lùng trong
trẻo của anh vang lên: “Cô đang nhìn gì đấy?
Bên ngoài có gì khiến cô nhìn mê mẩn như
vậy”.
Anh phát hiện ánh mắt mỗi lần nhìn Lữ
Hoàng Trung của Diệp Tĩnh Gia đều là si
ngốc, giống như đã quên mất sự tồn tại của
anh, cảm giác này khiến anh cảm thấy tâm
trạng không tốt một cách khó hiểu.
“Anh nói cái gì vậy?” Diệp Tĩnh Gia không
hiểu ra sao, không biết Hoắc Minh Dương
đang nói cái gì: “Anh nhìn chỗ kia đi”.
Diệp Tĩnh Gia chỉ vào một phía trong
bệnh viện, một người phụ nữ đang đứng bên
cạnh xe lăn, nhìn một người đàn ông đang sử
dụng dụng cụ phục hồi chứng năng để đi bộ.
Đây là bệnh viện chỉnh hình, nhiều người
bệnh nhân thương ở tay hoặc chân, nên
không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh
này.
Sắc mặt Hoắc Minh Dương lập tức đen
lại, anh không ngờ rằng Diệp Tĩnh Gia lại chỉ
cho mình nhìn cái này.
“Buổi tối đến nhà tôi ăn cơm nhé”. Lữ
Hoàng Trung đương nhiên cũng nhìn thấy, sợ
Hoặc Minh Dương nổi giận nên anh ta vội
vàng ngăn đề tài này lại.
“Được”. Lại là tầm mắt đối diện nhau,
mặt Diệp Tĩnh Gia càng đỏ hơn: “Buổi tối đến
nhà anh ấy ăn cơm ạ?”
Chuyện này cô không làm chủ được, cô
đều sẽ hỏi ý kiến của Hoắc Minh Dương.
“Buổi tối về nhà”. Hoắc Minh Dương tức
giận cho nên không có hứng thú, cũng không
có tâm trạng, Diệp Tĩnh Gia không biết,
nhưng Lữ Hoàng Trung lại biết.
“Vậy thì đi về đi, nhớ rõ chuyện tôi đã nói
với cô”.
Câu cuối cùng là Lữ Hoàng Trung nói với
Diệp Tĩnh Gia, Diệp Tĩnh Gia hiểu ý của anh ta.
“Ừm, chúng tôi về nhà trước”. Giúp Hoắc
Minh Dương quay về đường cũ, Diệp Tĩnh Gia
yên lặng suốt cả đoạn đường, lên xe cũng
không nói một lời.
Hoäc Minh Dương cảm thấy mình không
làm sai gì cả, Diệp Tĩnh Gia như thế này quả
thật là không chịu nói lý.
“Hiện tại tôi có việc muốn nói với anh”.
Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương, hiện
tại cô có chút mệt mỏi, không biết chính xác
tính tình của Hoắc Minh Dương, có thể đột
nhiên tức giận không rõ lý do, cũng có thể
trời quang mây tạnh ngay lập tức được.
Bất kể thái độ hay là những biểu hiện gần
đây của cô, cái gì cũng không làm anh vừa
lòng.
Nếu tiếp tục cuộc sống như thế này, cô
sẽ rất khó khăn, Hoäc Minh Dương nhìn thấy
cô là không vui, cô cũng không biết nên làm
gì mới tốt.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Diệp Tĩnh
Giai dùng sức xoay người, mặt kề sát khuôn
mặt của Hoắc Minh Dương, ngay lúc này, xe
bỗng nhiên phanh gấp, hai khuôn mặt lập tức
đυ.ng vào nhau.
Hoäc Minh Dương cảm thấy môi mềm
nhũn, không biết là cái gì, trên môi anh có
một cảm giác mềm mại mát lạnh.
Chóp mũi đυ.ng vào có hơi đau, thế
nhưng hai người vẫn không cử động, cứ mắt
Tân Phế hương 44: Nhất định là do truyền thông
†o mắt nhỏ nhìn nhau như vậy.
Giống như không biết nên làm ra động
tác gì, cũng không biết nên làm như thế nào,
lại càng luyến tiếc không muốn tách ra.
Diệp Tĩnh Gia vô thức liếʍ môi, một cái
liếʍ này, Hoắc Minh Dương cảm nhận được
đầu lưỡi mềm mại ấm áp của cô, ngứa đến
tận đáy lòng.
Anh vươn tay kéo cô vào ngực, đột nhiên
môi bị ngậm lấy, cảm xúc ướŧ áŧ khiến cô
nhất thời cảm thấy tứ chỉ tê dại.
Ai có thể nói cho cô biết đây là chuyện gì
không?
“Há miệng ra”.
Diệp Tĩnh Gia ngẩn người, không nói
được gì, cũng không biết nên làm gì, để mặc
cho Hoặc Minh Dương dẫn dắt.
Ngoan ngoãn nghe lời anh há miệng ra.
Dường như chỉ có sự đυ.ng chạm giữa
môi và răng không đủ để Hoắc Minh Dương
hài lòng, anh đưa lưỡi vào trong miệng cô,
anh rất thích hương vị mềm mại, ngọt ngào
này.
Có một số mặt, Diệp Tĩnh Giai thật sự
khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, cô
gái này quả thật rất tốt, cho dù anh không
muốn thừa nhận điều này.
Nhưng suốt thời gian lâu như vậy, những
điều Diệp Tĩnh Gia đã làm, anh đều thực sự
cảm nhận được.
Tài xế ngồi phía trước có chút ngượng
ngùng liếc nhìn gương chiếu hậu, sau đó vội
cúi đầu, anh ta cũng không muốn vì nhìn
loạn mà làm mất việc.
Ai nói cậu chủ và mợ chủ không hợp,
nhìn thế này rõ ràng hai người rất xứng đôi, ở
bên nhau rất vui vẻ.
“Cậu chủ, đã về đến nhà”. Tài xế vừa tới
nơi liền tự mình bước đi, xe dừng ở cửa, tài
xế đi ra ngoài hút thuốc rồi mới trở lại mở
cửa, làm lỡ chuyện của cậu chủ, ước chừng
dù cậu chủ không làm gì thì cũng sống
không tốt, chỉ biểu cảm trên mặt của cậu chủ
cũng đủ để anh ta khó sống rồi.
“Vì sao lại từ chối lời mời ăn cơm của
người ta chứ, buổi tối anh muốn ăn gì, tôi
làm cho anh”. Không khí trong xe trở nên xấu
hổ, Diệp Tĩnh Gia đẩy Hoắc Minh Dương ra,
vội vàng hỏi.
Cái này mất mặt muốn chết.
Cô hận không thể chui vào một góc,
không cần lộ mặt gặp mọi người.
“Tùy tiện nấu, cái gì cũng được”.
Trở lại nhà họ Hoắc, Diệp Tĩnh Gia cảm
thấy hơi mệt. Cô năm trên giường, cả người
không thoải mái, vừa rồi ở trên xe cô còn
thấy hơi mệt, hiện tại khó khăn lắm mới có
thể nghỉ ngơi, Hoắc Minh Dương chết tiệt,
đột nhiên hôn cô khiến cô ngây ngốc, hiện tại
nhớ lại giống như bốn phía đều có hương vị
của anh.
“Diệp Tĩnh Gia, mày có thể có tiền đồ hơn
chút được không, anh ta đâu phải người tốt”.
Diệp Tĩnh Gia nghĩ thầm, tự cổ vũ bản thân,
nhớ tới Tô Thanh Anh, cô chẳng thể tiếp tục
có ảo tưởng gì về Hoắc Minh Dương nữa.
Vừa rồi lúc ở bệnh viện cô đã nghĩ rõ
ràng rồi, cần phải khiến Hoắc Minh Dương
thích ra ngoài tản bộ với cô, chỉ cần anh có
thể đi ra ngoài cùng cô.
Cô lại nghĩ cách đưa anh đến chỗ Tô
Thanh Anh, như vậy thì mọi chuyện đều dễ
dàng rồi.
Kế hoạch này của cô thành bại thế nào
đều phải xem Hoắc Minh Dương có nguyện ý
đi cùng cô hay không, hiện tại Hoắc Minh
Dương đã quen đi đến chỗ này chỗ kia cùng
cô rồi, có thể coi kế hoạch đã hoàn thành
một nửa.
Bà Hoäc về đến nhà, nhìn thấy Hoäc
Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia đều có mặt, chỉ
riêng Hoắc Minh Vũ là không thấy bóng dáng.
“Cậu hai đâu?” Bàn Hoắc hỏi chị Tiết.
“Cậu hai vẫn chưa về ạ”. Chị Tiết thấy
biểu cảm trên mặt bà Hoắc, chỉ biết tám
phần là có chuyện không tốt rồi, vội vàng trả
lời bà Hoắc.
“Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia trở về từ
lúc nào?” Bà Hoắc nén lửa giận, áp xuống để
không phát tác.
“Cậu chủ và mợ chủ đã về được một lúc
rồi, bọn họ đều đã ăn cơm tối”.
Có lẽ đã đoán được đại khái tình huống,
bà Hoắc không hỏi nữa, thật ra cho dù Diệp
Tĩnh Gia và Hoắc Minh Dương như thế nào,
bà ta cũng không quan tâm, cái chính là đứa
con trai này, bà ta sẽ không bao giờ cho phép
người phụ nữ Từ Thanh Lam này bước vào
cửa nhà.
Ba ngày hai lần lại một đống tin tức xấu
bị tung ra, bà ta nhìn thế nào cũng không
thấy hài lòng, thà rằng tìm một vạn Diệp Tĩnh
Gia cũng không muốn có một cái Từ Thanh
Lam.
“Khi nào cậu hai trở về thì cô đưa tờ báo
này cho nó xem, bảo nó tránh xa người phụ
nữ này một chút”.
“Vâng”.
Chị Tiết nhận tờ báo, nhìn thoáng qua tin
tức trên đó, tiêu đề rất rõ ràng: Tình cũ và
mới của tiểu hoa đán nổi tiếng Từ Thanh
Lam.
Nhìn kỹ nội dung bên trong, cũng không
trách bà chủ lại nổi giận như vậy, Hoắc Minh
Vũ xuất hiện trên tin tức giải trí, không cần
nói cũng biết có ảnh hưởng như thế nào đối
với nhà họ Hoắc.
Không tránh khỏi bị mọi người nhìn với
ánh mắt đầy thành khiến.
Nghĩ đến đây, chị lại không khỏi sốt ruột
thay Hoắc Minh Vũ, cái cô Từ Thanh Lam
này, vì sao nhất định phải làm người nổi
tiếng, lại còn muốn vào nhà họ Hoắc, rốt
cuộc là tốt hay không, muốn vào nhà họ
Hoắc mà còn chọc giận bà chủ, này còn
muốn sống yên ổn ở nhà họ Hoắc sao?
Diệp Tĩnh Gia có chuyện vân chưa xử lý
xong, cô xuống nhà chuẩn bị nước ấm cho
Hoäc Minh Dương, vừa xuống liền thấy chị
Tiết đang cầm tờ báo đứng đó, không biết
suy nghĩ cái gì mà có vẻ rất đăm chiêu.
“Chị đang làm gì vậy?” Diệp Tĩnh Gia nhìn
chị Tiết, giọng nói có chút buồn bực.
Chị Tiết vội rụt tay ra sau, muốn giấu tờ
báo đi không để Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy: “Mợ
chủ, em em… Sao em lại xuống dưới. Bà chủ
vừa mới về, em chú ý một chút”.
Bà Hoắc đối xử với Diệp Tĩnh Gia rất
nghiêm khắc, hoàn toàn không nương tay
một chút nào, chị Tiết biết điều này nên luôn
muốn cô ở trong phòng, cố gắng không đυ.ng
phải bà Hoắc.
“À, em xuống chuẩn bị nước ấm cho
Minh Dương, hình như anh ấy bị cảm lạnh
rồi”.
Cô làm mợ chủ quả thật đạt tiêu chuẩn
một trăm phần trăm.
“Ừ, vậy em đi trước đi, chị đi dọn nhà”.
Chị Tiết nhanh chóng nói sang chuyện khác,
muốn mang tờ báo đi.
Diệp Tĩnh Gia đương nhiên không để chị
đi: “Đứng lại, chị đưa tờ báo cho em xem”. Cô
không kìm nén được tò mò dưới đáy lòng.
“Đừng, cái này cũng không có gì đáng
xem cơ chứ”. Khi nói chuyện, Diệp Tĩnh Gia
đã lấy được tờ báo rồi.
Không xem thì không sao, vừa nhìn thấy
ba chữ Từ Thanh Lam, cô không khỏi đọc kỹ
hơn.
Bài báo này, đều là bịa đặt cả.
Diệp Tĩnh Gia ném tờ báo.
Cô không tin tình sử của Từ Thanh Lam
lại loạn như vậy, rốt cuộc cô ấy có bao nhiêu
người bạn trai, cái này cũng không phải cứ
báo viết là đúng.
“Chị đừng xem loại tin tức này, càng
đừng để bà chủ nhìn thấy”. Hiện tại chuyện
của Từ Thanh Lam và Hoắc Minh Vũ đã rất
khó giải quyết, nếu để người nhà họ Hoắc
nhìn thấy bài báo này, còn không biết sẽ bị
ngăn cản như thế nào nữa.
Tuy rằng quan hệ giữa cô và Từ Thanh
Lam chỉ ở mức bình thường, nhưng cô hiểu
Từ Thanh Lam, cô ấy rất thích Hoắc Minh Vũ,
dù xảy ra chuyện gì cũng nghĩ đến Hoắc
Minh Vũ đầu tiên, chỉ bằng điều này thôi
cũng đủ để cô muốn giúp hai người họ rồi.
Chị Tiết khóc không ra nước mắt, Diệp
Tĩnh Gia vào nhà họ Hoắc lâu rồi, loại báo
này luôn để trong phòng khách, cái này còn
cần phải nói sao, chỉ có một loại khả năng
thôi.
“Đã muộn mất rồi, đây là bà chủ mang đến để chị đưa cho cậu hai xem”.