Chương 45: Đưa ra một quyết định lớn

Chẳng trách mẹ Hoắc lại có ý kiến gay

gắt với Từ Thanh Lam như vậy, nếu như đổi

thành cô thì cũng sẽ hoàn toàn không thể

chịu nổi.

Những tin tức này bất kể là thật hay là

giả thì ảnh hưởng của nó đối với nhà họ

Hoắc không cần nói cũng biết.

Chuyện của Từ Thanh Lam cô không

quản được, ngay cả bản thân cô ở nhà họ

Hoắc cũng khó mà tự lo nổi cho mình.

Bây giờ, chỉ cần Hoắc Minh Dương chịu

phối hợp với cô đi ra ngoài đi dạo, hoặc là

bằng lòng cùng cô đi làm những việc mà cô

thích thì cô đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

Nhân lúc bà Hoắc chưa trở về, Diệp Tĩnh

Gia nắm chắc thời gian đi về, cầu cho đừng

đυ.ng phải bà Hoäc, nếu mà đυ.ng phải bà

Hoắc thì kiểu gì cũng bị mắng, còn chưa sinh

con cho nhà họ Hoäc, thì cô vẫn sẽ sống

những ngày tháng không hề dễ chịu một

chút nào.

“Mợ chủ, buổi tối mợ nhớ đóng cửa sổ

cho cậu chủ, thời tiết này dễ đổ mưa lắm”.

Chị Tiết vội vàng dặn dò Diệp Tĩnh Gia.

Đã ăn cơm xong, còn chưa đưa Hoắc

Minh Dương ra ngoài đi dạo, dựa theo như kế

hoạch của cô, nếu như không đưa được

Hoắc Minh Dương đi ra ngoài thì sẽ không

thành công, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết

nên làm như thế nào mới được.

Qua một lát sau, nhìn bầu trời đã ít mây,

quang hơn một chút, mới hơn bảy giờ, Diệp

Tĩnh Gia liền chạy đến phòng của Hoắc Minh Dương.

Chỉ thấy người đàn ông đang ngồi trên xe

lăn, trên đùi đang đặt văn kiện, dường như

lần nào cô đến cũng đều nhìn thấy Hoắc

Minh Dương ở trong dáng vẻ này.

Cho dù được người bên ngoài đồn thổi là

một người kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng

vung, cao không thể nào với tới được, nhưng

Hoäc Minh Dương chung quy cũng chỉ là

một người đàn ông không có được tình yêu,

vì người phụ nữ mình yêu nhất mà chân bị

trở nên như vậy, nhưng đến cuối cùng lại vẫn

không nhận được đáp lại.

Đọc Full tại truyen.one

Người đàn ông cũng không có nhìn văn

kiện, thấy Diệp Tĩnh Gia đã trở lại thì quay

đầu nhìn cô, nhưng không có nói gì cả.

“Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút”.

“Cô đã quên chuyện lần trước rồi sao?”

Hoắc Minh Dương không hiểu tại sao Diệp

Tĩnh Gia lại thích ra ngoài đi lại đến như vậy,

anh vốn là không có ý muốn đi.

Diệp Tĩnh Gia cúi đầu xuống, không để ý

đến Hoắc Minh Dương, cô biết đến tám mươi

phần trăm là Hoắc Minh Dương lại đang nghĩ

đến chuyện gì đó không vui rồi.

Vất vả lắm mới khuyên được anh mỗi

ngày đều ra ngoài đi dạo, kết quả lại có

chuyện nảy sinh, bây giờ gọi anh đi thì anh lại

bắt đầu giở chứng lật lọng, trở quẻ.

“Tôi mặc kệ, dù thế nào thì tôi cũng phải

đưa anh ra ngoài đi dạo một lát”. Diệp Tĩnh

Gia nhìn Hoắc Minh Dương, bây giờ cô thật

sự có chút mệt mỏi, không biết tại sao cô rất

hy vọng chân của Hoắc Minh Dương có thể

trở nên tốt lên.

Nhìn dáng vẻ khăng khăng cố chấp của

Hoắc Minh Dương, cô thậm chí mong cho

chân của anh về sau đừng có tốt lên. Dù sao

thì cũng phải là chân của cô bị thương.

Trong lòng đang nghĩ như vậy cho đỡ

tức, âm thầm sảng khoái một chút, cuối

cùng thở dài một hơi vẫn là đi tận tình

khuyên bảo anh.

Hoắc Minh Dương có chút không kiên

nhãn, bây giờ tính khí của Diệp Tĩnh Gia càng

ngày càng lớn, yêu cầu cũng càng ngày càng

nhiều, anh lạnh lùng đáp lại một câu.

“Cô thích ra ngoài thì tự cô đi đi”.

“Anh cùng đi với tôi đi, mỗi ngày tôi đều

ở trong nhà, quá buồn bực rồi, mà chỉ một

mình tôi đi ra ngoài thì lại rất cô đơn, buồn

chán”. Cô biết rõ tính khí của Hoắc Minh

Dương, nên cũng không dám chọc giận anh,

bản thân cô chỉ có thể âm thầm, lặng lẽ mà

kiên trì đến nói cho Hoắc Minh Dương biết

quyết tâm của cô.

“Tôi không muốn đi, vẫn còn rất nhiều

việc tôi chưa làm, cô cho rằng tôi cũng giống

như cô, chỉ cần ở nhà ăn cơm là được rồi

sao”. Công việc của anh nhiều là một chuyện,

hôm nay Lữ Hoàng Trung nói với anh Tô

Thanh Anh trở về, mới thật sự là chuyện

khiến cho anh phiền não.

Biết tính tình của Hoäc Minh Dương nên

Diệp Tĩnh Gia cũng không có nói nhiều nữa,

tránh cho anh không vui. Cô thậm chí còn

không biết bản thân mình nên làm cái gì, nên

tỏ thái độ gì nữa.

“Tôi chỉ là lo lắng cho anh, muốn cho anh

đi ra ngoài ngắm ánh nắng mặt trời nhiều

một chút… Diệp Tĩnh Gia có chút chùn bước,

cô có hơi sợ tính khí của Hoắc Minh Dương,

chỉ thoáng cái đã thay đổi, lật mặt còn nhanh

hơn lật sách, mới nói hai câu thì đã liền phớt

lờ, không để ý đến cô rồi.

“Tôi không cần ngắm ánh nắng mặt trời”.

Hoắc Minh Dương nói rất nhanh, bây giờ tâm

trạng anh đang không tốt, có hơi nóng nảy

rồi. Nhìn Hoắc Minh Dương thế này cô lại

bực dọc, khó chịu, không biết tại sao người

đàn ông này cứ luôn khiến cho cô cảm thấy

mệt mỏi như vậy.

“Anh cứ xem như là đi cùng tôi, cầu xin

anh đấy”. Mắt của Diệp Tĩnh Gia đỏ lên, ánh

đèn tối như vậy, không biết Hoắc Minh

Dương có nhìn thấy không, cô hít mũi một

cái, cũng không nói thêm nữa, để che giấu,

không cho anh biết mình khóc.

“Cô đừng cứ luôn đến quấy rầy tôi, tôi

không cần một người vợ như vậy”. Anh chỉ

cần một người phụ nữ quy củ, ngoan ngoãn,

ngay thẳng thật thà, đừng lúc nào cũng gây

chuyện, sinh sự, tìm phiền phức cho anh mà

thôi, tại sao lại khó khăn đến như vậy.

“Nhưng mà tôi đã gả cho anh rồi, tôi phải

làm chuyện mà tôi nên làm, làm chuyện mà

tôi cảm thấy là tốt cho anh mà”. Diệp Tĩnh

Gia mệt mỏi ngồi trên mặt đất, cô cảm thấy

bản thân giống như đã mất đi sức lực, nước

mắt cũng không thể khống chế được mà

chảy xuống, dường như việc cô gả cho Hoắc

Minh Dương đối với anh mà nói là một quyết

định sai lầm.

Nhưng bất luận là có đúng đắn hay

không, lúc cô gả cho người đàn ông này, cô

chưa từng nghĩ đến sai lầm này, chưa từng

nghĩ đến mình rốt cuộc có nên tiếp tục hay

không.

Khi mẹ bảo cô trở về nhà, vì cô đã kiên

định gả cho người đàn ông này nên cho dù

có thế nào đi nữa cô cũng sẽ không chịu về,

từ đầu cho tới bây giờ, cô tình nguyện gả,

cũng là muốn gả, rời nhà gả đến nhà chồng

cứ như vậy mà trở thành vợ của anh, cô thật

sự xem anh là chồng của mình.

Lúc cô gặp khó khăn, anh đã đưa tay

giúp đỡ cô, bất luận xem như cô là được mua

đến cũng được, hoặc là thế nào đó cũng

được, cô đã chấp nhận số phận rồi.

“Đứng lên đi.” Nhìn dáng vẻ yếu ớt của

người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất, Hoặc

Minh Dương bỗng không thể nói ra được lời

tàn nhân, anh đột nhiên cảm thấy có chút

không nð, người phụ nữ này không phải là

giày vò người ta một cách bình thường, cô

luôn có biện pháp làm cho anh phải nhượng

bộ.

“Tôi không đứng, tôi mặc kệ, dù thế nào

thì tôi cũng cứ muốn anh phải cùng tôi đi ra

ngoài, chỉ có một việc đơn giản như vậy mà

anh cũng không chịu làm”. Rất nhiều việc

khó hơn, kể cả việc Diệp Bách Nhiên thiếu

tiền, Hoäc Minh Dương cũng đều ra tay giúp

đỡ, vậy mà chỉ là chuyện nhỏ này, Hoắc Minh

Dương làm cho phải cô khóc.

“Đứng lên đi”. Hoắc Minh Dương xem

như là mua sự yên tĩnh cho mình, nếu là

trước kia có người phụ nữ ở trước mặt anh

khóc lóc như thế này, anh đã trực tiếp ném

thẳng ra ngoài rồi, bây giờ anh lại cảm thấy

có chút đồng cảm, không nỡ làm như vậy với

cô. Bất luận là vì nguyên nhân gì, chung quy

cô cũng là vợ của anh.

Diệp Tĩnh Gia hài lòng gật đầu, giống như

sự không vui của lúc mới vừa rồi đều đã biến

mất không còn một mảnh, cô đứng dậy phủi

mông rồi liền đưa Hoắc Minh Dương đi.

Dáng vẻ tinh thần phấn chấn, tràn đầy

sức sống của người phụ nữ khiến cho tâm

trạng của người đàn ông trở nên tốt hơn,

không còn sự không vui của lúc ban nãy nữa,

dường như tâm trạng phiền muộn vì chuyện

của Tô Thanh Anh chỉ thoắt cái đã biến mất,

không thấy tăm hơi đâu nữa.

“Lần này chúng ta không đi những chỗ

như nơi đó nữa, tôi cũng sẽ không ham chơi

nữa”. Diệp Tĩnh Gia đẩy xe lăn cho Hoắc

Minh Dương, cam đoan, bảo đảm hết lần này

đến lần khác với anh.

Lúc này, Diệp Tĩnh Gia cũng không khóc

nữa, sự tủi thân, ấm ức thoắt cái cũng đã

biến mất, Hoắc Minh Dương vẫn có chút

quan tâm, để ý đến cô.

Hoắc Minh Dương bây giờ mới nhớ đến,

bức ảnh lần trước chụp vẫn đang ở trong

điện thoại của anh.

“Cô xem tình hình mà làm”. Giọng nói

của người đàn ông lành lạnh, người đàn ông

quý giá ngồi trên xe lăn, Diệp Tĩnh Gia đứng ở

phía sau giống như người hầu đang đẩy xe

lăn cho anh.

Diệp Tĩnh Gia vừa đi vừa nói suy nghĩ của

mình cho Hoắc Minh Dương nghe, đi dạo

như thế này tốt biết bao nhiêu, thường xuyên

đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, hóng

mát một chút, thì sức khỏe sẽ tốt hơn rất

nhiều.

Trời sắp mưa rồi, Diệp Tĩnh Gia cũng chỉ

vội vàng đưa Hoặc Minh Dương đi dạo

quanh một vòng. Lúc Hoặc Minh Vũ trở về,

bọn họ cũng vừa vặn về đến nhà.

Trông vẻ mặt của người đàn ông có vẻ

chán chường, sa sút tinh thần, làm cho cô

suýt nữa thì không nhận ra người đàn ông ở

trước mặt.

“Sao lúc này cậu mới về, đã xem báo chưa?”

Nhìn ra được là chưa cầu hôn được, tâm

trạng của cậu ta không tốt, chỉ cần tùy tiện

quẹt thẻ một chút, thì Từ Thanh Lam liền rất

vui vẻ, cô ta có vẻ giống như không muốn

những thứ khác.

“Báo gì?” Anh ta trở về từ chỗ của Từ

Thanh Lam, hoàn toàn chưa có xem qua báo.

“Hôm nay, lúc mẹ trở về đã mang theo

về, bà bảo chị Tiết cầm đưa cho cậu để cậu

xem, sau đó bảo cậu đi lên gặp bà”.

Dù sao thì cũng là chị dâu, Diệp Tĩnh Gia

cũng là quan tâm, lo lắng cho Hoặc Minh Vũ,

ánh mắt của người đàn ông ngồi trên xe lăn

khi thì nhìn người nọ, lúc thì liếc người kia,

ánh mắt đảo qua lại giữa hai người bọn họ.

Bây giờ anh càng tò mò hơn là, bình

thường anh rất ít khi thấy hai người bọn họ

nói chuyện với nhau, nhưng lúc này, trông

Diệp Tĩnh Gia có vẻ như hơi quan tâm Hoắc

Minh Vũ.

“Tôi không biết, trở về rồi lại nói tiếp đi”.

Đã là điều phải tới, thì đến cuối cùng vẫn là

phải đi đối mặt.

Bà Hoắc chỉ cần nói là muốn gặp Hoắc

Minh Vũ vậy thì chắc chắn cho dù anh ta có

không muốn gặp thì cũng phải gặp.

“Đừng nói nữa, chị đừng nói gì với tôi cả,

tôi đều không muốn nghe đâu”. Hoắc Minh

Vũ thật sự rất mệt mỏi, người phụ nữ Từ

Thanh Lam đó khiến cho anh đoán không ra,

không thể nắm bắt được suy nghĩ của cô,

nhắc đến mẹ Hoắc là anh ta lại càng thêm

đau đầu hơn.

Hiểu được nỗi khổ lúc này của Hoắc

Minh Vũ, Diệp Tĩnh Gia cũng không có nói gì

nữa, để cho anh ta phát tiết, trút ra sự khó

chịu ở trong lòng, thực ra cô không phải là

cũng giống như vậy hay sao?

“Hai người cứ đứng đó mà lo lắng cái gì,

nhanh đi về đi”. Lúc này đã không có ánh

mặt trời, Diệp Tĩnh Gia nói là đưa anh đi ra

ngoài ngắm ánh nắng mặt trời, theo anh thấy,

rõ ràng là ra ngoài để chờ Hoắc Minh Vũ thì

đúng hơn.

Nhận ra điều này khiến cho anh cảm

thấy rất không vui.

Hai người bọn họ ai cũng không dám nói

nhiều thêm một câu nào nữa, Diệp Tĩnh Gia

ngoan ngoãn đẩy Hoắc Minh Dương đi vào nhà.

Mẹ Hoắc ở trên tầng nhìn thấy Hoắc

Minh Vũ trở về, thì đã xuống tầng dưới ngồi

chờ cậu ta.

“Mẹ”.

“Mấy người các con đều đừng đi về

phòng, vừa lúc mẹ có chuyện muốn nói hết

với cả mấy đứa”. Mẹ Hoắc mặc đồ ngủ, vạt

váy vắt chéo sang bên hồng, đai buộc ở eo,

lúc này trông bà giống như là thái hậu trong

ngôi nhà này, bố Hoắc cũng cùng theo xuống

tầng với mẹ Hoắc, ông đang ngồi trên sô pha

đọc báo.

“Mẹ, bây giờ con muốn đi về phòng ngủ

một lát đã”. Dáng vẻ ủ rũ, phờ phạc, buồn bã,

ỉu xìu của Hoắc Minh Vũ, Diệp Tĩnh Gia đều

nhìn thấy rõ, trong lòng cô đang âm thầm

mặc niệm cho anh ta.

Bình thường lúc cô chịu phạt cũng đều

không thấy bố Hoắc mặc đồ ngủ cùng đi

theo xuống. Bây giờ nhìn bộ dạng này thì

xem ra quả thực là vấn đề rất nghiêm trọng.

Mẹ Hoắc vỗ bàn một cái, trực tiếp ném

†ờ báo vào mặt anh ta: “Chính con tự mình

đọc xem đây là cái gì?”

Bố Hoäc cũng là liếc mắt nhìn Hoắc

Minh Vũ một cái thật sâu, chứa đầy hàm ý:

“Con đừng có mà chọc giận mẹ con, hôm

nay bà ấy cũng đã đau tim lắm rồi”. Ông

nhanh chóng nhắc nhở con trai, hôm nay bà

Hoäc rất tức giận, để cho cậu ta cố găng thu

lại một chút, kiềm chế tính tình của bản thân

lại một chút.

Hoắc Minh Vũ đón lấy tờ báo đọc qua,

cũng hết sức kinh hãi, phía trên công bố

những người bạn trai khác nhau của Từ

Thanh Lam.

Có một số người thậm chí còn lớn tuổi

hơn cả bố của anh ta.

Đè xuống sự ngờ vực đang dâng lên ở

trong lòng, cảm thấy bây giờ nên trấn an, xoa

dịu mẹ Hoắc trước đã.

“Loại chuyện bịa đặt, đặt điều, hắt nước

bẩn vào người khác do báo chí dựng lên này,

sao mẹ lại có thể tin được?”

“Cái khác mẹ mặc kệ, không quan tâm,

nhưng mẹ không muốn chuyện mất mặt của

chính bản thân con có liên hệ đến nhà họ

Hoäc, dựa vào cái gì mà lại ở trên loại báo

này”. Mẹ Hoắc rất không vừa lòng, hôm nay,

tất cả những người ở đây ai cũng không thể

chạy thoát được. Nhìn thấy chị Tiết đang lau

sàn ở cửa ra vào, bà Hoắc cũng quát một

tiếng.

“Cút đi ra ngoài cho tôi”.

“Con suốt ngày chỉ có biết Từ Thanh

Lam, Từ Thanh Lam, trong mắt con có còn

có người mẹ này của con nữa hay không, bởi

vì con mà ngày hôm nay cổ phiếu đã rớt

xuống một phần trăm, cứ theo tốc độ như

thế này, con có còn để cho mẹ làm ăn, kinh

doanh nữa hay không?” Bà Hoäc rõ ràng là

rất tức giận, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Hoắc Minh Dương ngồi trên xe lăn lần

đầu tiên không có trở về phòng trước, anh

ngồi ở đây đợi mẹ Hoắc nổi giận.

Tính khí của Hoắc Minh Vũ bắt đầu nổi

lên, khăng khăng cố chấp, nhất định không

chịu nghe lời khuyên, muốn cứng đối cứng

với mẹ Hoäc, ai cũng không thể ngăn cản

anh ta yêu Từ Thanh Lam.

“Sao con lại không có người mẹ là mẹ

nữa rồi? Lẽ nào con không thể thích một

người được hay sao? Nếu như mẹ quả thực

là không vừa lòng vậy thì con có thể rời khỏi

nhà họ Hoắc”.

“Rời khỏi nhà họ Hoắc? Con còn ngại

nhà họ Hoắc chúng ta chưa đủ mất mặt hay

sao? Bởi vì con, mà cái mặt già này của mẹ

đã bị ném ở trước mặt bạn bè rồi, một câu rời

khỏi nhà họ Hoắc của con có thể đền bù

được tổn thất của cả nhà chúng ta hay sao?

Hai anh em các con, đứa nào đứa nầy đều si

tình y như nhau”. Lúc bình thường mẹ Hoắc

tuyệt đối không dám nói Hoắc Minh Dương

dù chỉ một câu, bây giờ bị Hoắc Minh Vũ làm

cho tức giận đến nỗi ngay cả ông thần tài

của nhà mình cũng lôi ra mắng cho một trận.