Chương 3: Áp lực vô hình

...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...

Một người đàn ông cao to, cách ăn mặc lại vô cùng lịch lãm, lại còn toát lên vẻ phong độ cường tráng ngời ngời.

"Tiệm hoa Mị Dương ở đây sao? Còn cô là Mị Dương à?!" Hắn ta tỏ vẻ ngạc nhiên, và nhiều hơn là cái biểu cảm xem thường cái tiệm hoa nhỏ của cô.

"Ý anh là sao chứ!!!!" Mị Dương cau có, khó chịu ra mặt đối với người đàn ông trước mắt.

Anh ta tự nhiên bước vào trong, nhìn xung quanh ngắm nghía hồi lâu. Khuôn mặt khó chịu hiện lên vẻ chọn bừa, bực dọc "Lấy cho tôi một bó hồng!"

Mị Dương nghe thế khuôn mặt hiện lên có chút khó xử, không biết nên giải thích như thế nào với người đàn ông kiêu căng trước mắt.

Anh ta day day thái dương, khuôn mặt khó chịu"Sao đấy! không bán cho tôi à!"

"Không....Không đâu!!! chỉ là số hoa đó ở trung tâʍ ɦội nghị đã đặt rồi..... Chỉ là dư đúng một bông!!!" Mị Dương vắt hết chữ còn sót trong bộ não, mới kịp sắp xếp trả lời trước con người kiêu căng kia.

Nghe thế chân mày anh ta cau có để lộ ý khó chịu, nhưng lại im lặng suy nghĩ hồi lâu, rồi nhẹ đáp nhưng dư âm để lại giống như có chút ám chỉ "Một thì lấy một! dù gì cũng không đáng!"

Nghe thế Mị Dương liền bật hết công suất gói hoa lại cho con người vừa kỳ lạ vừa đáng sợ kia. "Của anh đây! của anh là hai mươi nghìn!"

Trông hắn ta có chút gắp gáp, hắn quay lưng đi vào trong xe ngồi, khiến cô có chút khó hiểu. Từ trong xe có một người ăn mặc cũng trông khá lịch lãm bước xuống, nhưng lại niềm nở và luôn nở nụ cười.

Anh ta bước xuống xe cẩn trọng tiến vào trong " tôi gửi! " anh ta đưa tay nhận hoa, còn cúi người chào Mị Dương theo phản xạ Mị Dương giật mình cúi đáp anh ta.

Chiếc xe đã chạy đi, Mị Dương khó hiểu đi từ bên trong ra ngoài, gió hạ mát mẻ vô cùng, cùng bầu trời đầy ánh sao. Nhìn theo hướng chiếc xe đó Mị Dương không kìm được mà cảm thán.

Mị Dương bĩu môi.

"Biết khi nào mình được đi đến đó với tư cách là khách mời nhỉ....!"

Nhìn lên đồng hồ, cũng đã gần đến giờ giao hàng, cô nhanh chóng quay vào làm cho nốt công việc gói hoa dang dở.

Vừa hay xong cành hoa cuối cùng, cô gom gọn thành một bó hoa, khó khăn mang nó ra bên ngoài.

Mị Dương thở một cách khó khăn.

"Có ao nhiêu đâu mà nặng quá không biết!!!"

"Taxi!!!!!"

Một chiếc taxi dừng lại, khó khăn lắm cả chủ xe và chủ hoa mới mang hết đống hoa lên xe.

Ngồi trên xe, khách chỉ có một mà hoa lại thành đống trên xe chỉ là hoa, hoa tỏa mùi ngát hương. Hương thơm dễ chịu khiến cho người khác cảm thấy nhẹ người hơn biết bao nhiêu, Mị Dương hiu hiu tựa vào ghế như muốn thϊếp đi.

"Cháu đi đến trung tâʍ ɦội nghị à?!"

Mị Dương giật mình.

"Dạ!!! Dạ đúng rồi ạ!!!"

Bác tài xế phì cười.

"Ha ha ha!!! Phải rồi! giờ này chỉ có chỗ đó mới đặt hoa nhiều thế thôi! chứ còn ai mà đặt giờ thế này!!"

Mị Dương khuôn mặt còn có chút mê ngủ nên chỉ "dạ!" cho qua.

Nhìn từ xa cái trung tâm chỉ bé và sáng như ngôi sao trên trời, nhưng đến gần lại to như cung điện sáng như hơn ánh ao. Ngồi trên xe cô không ngừng cảm thán về nó, đôi mắt to tròn ngạc nhiên ngắm nhìn nó về đêm.

"Cháu gửi tiền xe ạ! " đến nơi Mị Dương trông thật là lạc lõng, những con xe đắt tiền những bộ đồ trị giá hàng trăm triêu thậm chí là nhiều hơn thế nữa.

Cô bước xuống xe, trên người là bộ váy xanh lam đơn giản, tóc lại còn đơn giản hơn, chie búi cao, hơn thế là cô chỉ đến đây với nhiệm vụ giao hàng.

Chờ mãi mà chẵng liên lạc hay gặp được nhân viên, cô tự thân ôm mấy bó hoa mang vào trong. Đi ở cái lối nhỏ dành cho nhân viên không một ai để ý đến.

Mị Dương ngạc nhiên trước khung cảnh tráng lệ trước mắt, chỉ cách một cánh cửa.

"Đẹp quá! không ngờ trang trí lại lọng lẫy đến vậy!!!!"

"Giao đến rồi sao!!! cô mang lên phía sau sân khấu giúp tôi được không, để tôi mang hoa bên ngoài vào! hôm nay thiếu nhân viên mong cô giúp chúng tôi với!!!!

Nghe thấy lời khẩn cầu, khẩn thiết của anh nhân viên trước mắt Mị Dương cũng chỉ gật đầu đồng ý giúp đỡ.

Sau khi đồng ý thì cô lại có chút hối hận. "mình giao hoa chứ có phải đến đây làm sai vặt đâu nhỉ?????"

"Nhưng thôi!!! được xem tận mắt khung cảnh tráng lệ nảy miễn phí cũng tốt mà!!!!" Mị Dương trông vô cùng phấn khích.

Dù đã khép nép nhẹ nhàng đi lối tắt, nhưng lại không thoát khỏi được những ánh mắt soi xét

Ôm bó hoa to đùng trên tay, cùng với cách ăn mặc giản dị này, không ai khác cô lại là trung tâm bàn tán của bọn người thượng lưu kia.

Lúc này bản thân cô mới cảm thấy ngộp thở bởi cái áp lực kinh khủng này, bọn họ đang bàn tán ở khắp nơi, và cô nghe rất rõ.

Lúc này cô mới nhận ra dưới lớp vỏ hào hoa này cũng là một thế giới không mấy tốt đẹp, "phải nhanh chóng rời khỏi đây! không sẽ bị bàn tán cho chết mất!!!!"