Hải Gia Linh chứng kiến từ đầu đến giờ thật sự không biết nên nói gì hiện tại, nhìn cô bạn thân hai mắt như sắp khóc kìm nén đến thảm.
Nhẹ nhàng đến bên cạnh Triệu Hải Yến liếc nhìn Trường Kiến Văn đang được thuộc hạ đỡ dậy.
"Hải Yến, cậu có ổn không để tớ đưa cậu về?"
Triệu Hải Yến đang nhìn về phía bóng lưng đã đi mất kia nghe giọng Hải Gia Linh cũng mệt mỏi gật nhẹ đầu, thật sự bây giờ cô rất mệt.
"Kiến Văn, chuyện lúc nãy thực xin lỗi anh".
"Không sao, anh nghĩ em vẫn là nên giải thích với Đông Nghi, em cứ về trước đi".
Trường Kiến Văn chỉnh chỉnh lại chiếc kính gãy, vẫy tay chào hai người Hải Gia Linh và Triệu Hải Yến rời khỏi.
Vừa lên xe Triệu Hải Yến đã nghe một loạt câu hỏi từ phía Hải Gia Linh đặt ra.
"Cậu có thể giải thích cho mình hiểu chuyện gì đang xảy ra không? Vương Đông Nghi là chồng của cậu mà, sao lại thêm Trường Kiến Văn dính như sam kia nữa..."
Biết không nên giấu nữa, Triệu Hải Yến cũng nói rõ nguyên do cho Hải Gia Linh nghe.
Hải Gia Linh sau khi nghe Triệu Hải Yến nói rõ, khuôn mặt thể hiện mọi cảm xúc cần diễn đạt.
"Ra mọi chuyện là vậy, cậu cũng thật là sao có thể gánh vác một mình như vậy?".
Hải Gia Linh lấy tay cốc vào trán Triệu Hải Yến, vẻ mặt là cực xót cho cô bạn thân. Rõ ràng là rất quan tâm, rất yêu Vương Đông Nghi mà, bây giờ thì hiểu lầm đến nông nỗi này.
Nghĩ lại ánh mắt muốn gϊếŧ người lúc nãy của Vương Đông Nghi cũng khiến cho Hải Gia Linh rùng mình.
"Chuyện này cậu đừng nên nói ai biết được không, đợi khi xử lý xong mọi chuyện tớ sẽ gặp Nghi giải thích".
Nhớ đến Vương Đông Nghi vẻ mặt đau lòng nhìn mình cùng Trường Kiến Văn, trong lòng lại một trận nhói lên ở ngực rất khó chịu.
"Ok ok. Tớ sẽ không nói ai, giờ thì phức tạp rồi đây".
Hải Gia Linh đồng ý với Triệu Hải Yến, đạp mạnh chân ga chạy nhanh trở về nhà.
Phía Vương Đông Nghi sau khi trở về nhà liền lăn ra nệm nằm, miệng liên tục lẩm bẩm gọi tên "Hải Yến...a..Hải Yến.."
Nhậm Giải Ngọc chỉ thở dài cho cuộc tình của hai người, kéo mền lên đắp cho Vương Đông Nghi cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
"Thiếu gia, kế hoạch đều đang tiến triển rất tốt".
Một tên thuộc hạ gọi điện cho Trường Kiến Văn, báo cáo tình hình đang diễn ra suôn sẻ.
Trường Kiến Văn mở loa ngoài, tay nâng nhẹ kính lên mắt. Nhếch miệng cười.
"Rất tốt, giờ chỉ cần đối phó với tên Vương Gia nữa là đã đi được hơn một chặng đường".
Cầm điếu thuốc hút dở Trường Kiến Văn đi đến bên hồ cá, rải rải một ít thức ăn xuống hồ. Nhìn ngắm con cá rồng đang bơi bên trong!
[Vương Đông Nghi, nếu không thể gϊếŧ mày bằng vụ nổ đó thì gϊếŧ mày bằng tình yêu đi].