Yêu Phải Kẻ Thù

8.2/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Lâm Nguyên Nguyên và Tống Đại Lâm là hai người đứng tên của hai thế lực lớn trong giới giang hồ. Cả hai được trói buộc nhau bởi hai sợi dây oán hận và tình duyên. Duyên có đủ lớn để làm phai hận thù?  …
Xem Thêm

Chương 2
"Tống Đại Lâm!! Đứng lại đó." người đàn ông liền quát lớn.

Cậu ta liền đứng lại, khẽ liếc mắt nhìn bàn tay của người phụ nữ đang đặt lên tay của bố cậu, cậu liền khẽ nhếch mép cười.

"Dù sao mẹ kế cũng là mẹ, con không thể gọi dì ấy tiếng mẹ hay sao chứ?" ông Tống lấy lại bình tỉnh liền hạ giọng "Hay là con vừa về nước nên không phân biệt được đâu là từ mẹ và đâu là từ dì?"

"Tiểu Lâm, con đừng để ý chuyện đó. Dì không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu." người phụ nữ nở một nụ cười hiền hậu.

"Tiểu Lâm?" Đại Lâm liền bật cười nhếch môi "Hai từ ấy chỉ có mẹ tôi mới được gọi như thế. Dì có tư cách gì mà gọi chứ?" nói rồi Đại Lâm liền bước đi.

"Mày......" ông Tống liền tức giận đứng dậy trỏ tay về phía Đại Lâm.

__________________

Nguyên Nguyên đang thưởng thức món mì xúc xích giá 3 tệ, vừa rẻ vừa thơm ngon thì chiếc điện thoại vang lên.

Nguyên Nguyên vội hút sợi mì dài vào miệng rồi liền bắt máy điện thoại "Tớ đây Tiểu Uyên, làm gì mà gọi tớ muộn vậy?"

"Ngày mai là ngày nghỉ nên tớ muốn mua sắm một chút ít, cậu đi với tớ nhé. Mấy bộ đồ của tớ bị mọt ăn hết rồi." người bên kia vừa nói vừa cười ngượng.

"Uhmm~~~ mọt nhà cậu hoạt động mạnh thật đấy. Vừa mới mua một đống quần áo từ tuần trước mà bây giờ đã bị mọt ăn rồi. Thế ngày mai tiểu thư họ Triệu đến rước tớ nhé."

"Đó không phải là chuyện lớn, vậy nhé."

Nói rồi có hai cùng tắt máy, Nguyên Nguyên khẽ thở dài rồi lầm bầm một mình "Con nhà khá giả đúng là vẫn tốt hơn."

-----------------------------

Tại một siêu thị lớn ngay trung tâm thành phố, là nơi có số lượng khách đến đông nhất Thượng Hải.

"Tiểu Uyên, đồ ở đây thật sự rất đắt đấy."

"Không sao mà. Chuyện đó không quan trọng. Hay là cậu cũng thử chọn một món đồ đi."

"Cậu biết rồi đó, từ ngày tớ ra khỏi nhà đến bây giờ thì tớ chẳng khác gì một con nhỏ học sinh nghèo kiết xác." Nguyên Nguyên khẽ thở dài "Bây giờ nhìn những thứ này sao mà nó xa vời tầm với."

"Thì ai bảo cậu ra khỏi nhà làm gì. Ở sướиɠ không chịu muốn ở khổ thế cơ."

Nguyên Nguyên khẽ thở dài, chợt cô thấy một chiếc váy rất đẹp, thực sự để cho Tiểu Uyên mặc thì rất tuyệt. "Sắp đến sinh nhật 17 tuổi của Tiểu Uyên rồi, hay mình mua tặng cậu ấy chiếc váy này nhỉ." Nguyên Nguyên thầm nghỉ rồi liền nắm lấy chiếc váy.

Nhưng đầu váy bên kia lại có thêm một người nắm lấy. Nguyên Nguyên khẽ nhíu mày nhìn người nắm đầu váy bên kia.

"Cô nhìn cái gì hả? Không mau bỏ tay ra?" người nắm đầu váy còn lại là một cô gái trông rất gợi cảm với bộ đồ bó sát người tôn lên dáng vẻ thon gọn của cô ta.

"Tại sao tôi phải buông ra chứ?" Nguyên Nguyên liền kéo chiếc váy về phía mình.

"Cô dám ăn nói thế với tôi hả? Cô biết tôi là ai không chứ?" cô ta không phục liền kéo chiếc váy sang phía cô ta.

"Cô là ai cũng mặc xác cô. Cô có là con của chủ tịch nước đi chăng nữa thì chiếc váy này tôi cũng đã lấy trước." Nguyên Nguyên vẫn không chịu thua liền giật mạnh chiếc áo.

"Cô dám......." cô ta liền trừng mắt nhìn.

"Có chuyện gì thế?" một chất giọng trầm ấm vang lên từ phía sau lưng Nguyên Nguyên.

"Anh Lâm Lâm, cô ta dành chiếc váy này của em." cô ta liền nũng nịu người con trai đang tiến đến.

"Có bao nhiêu chiếc áo sao không lấy mà lại là cái này?" Đại Lâm khẽ cau mày.

"Em thích cái này cơ, anh ném cho cô ta mấy tờ tiền rồi mua chiếc váy này cho em đi."

"Tiền?" Nguyên Nguyên liền nhếch mép cười, ngay lúc đó, chiếc điện thoại của Nguyên Nguyên vang lên.

"Nguyên Nguyên xin nghe ạ." Nguyên Nguyên vừa trả lời vừa tiến đến nơi không người. "Tớ đây, có việc gì thế?" Nguyên Nguyên liền hạ giọng.......... "Được rồi, tớ sẽ đến ngay lặp tức."

Nguyên Nguyên vừa tắt máy liền nhanh nhẹn bước đến nơi treo chiếc váy ấy. Nhân tiện lúc cô ta đang nũng nịu với Đại Lâm, cô liền giật lấy chiếc váy và bước đi.

"Ơ....." cô ta liền giật mình, tức giận nhìn theo Nguyên Nguyên.

Đại Lâm đã thấy và cậu liền nhếch môi cười thích thú, nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua vài giây.

-----------------------------

Sau khi lỡ hẹn với Tiểu Uyên, Nguyên Nguyên liền lao lên một chiếc xe taxi và hướng đến phía Đông thành phố. Đến một đoạn đường rộng lớn nhưng rất vắng vẻ, chiếc xe taxi liền dừng lại. Nguyên Nguyên bước xuống tỏ vẻ như đang đợi chờ điều gì đó. Sau khi chiếc taxi rời một đoạn khá xa, có một chiếc xe ô tô khác chạy đến. Nguyên Nguyên liền ngồi vào chiếc xe ấy, chiếc xe liền quay đầu và lao như bay trên đường.

Chỉ vài phút sau, chiếc xe ấy dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng, kín cổng cao tường, được phủ một màu xám tro trông rất buồn và lạnh.

Nguyên Nguyên vừa bước vào, hàng loạt người đứng hai bên liền cúi đầu chào. Nguyên Nguyên liền nhanh chóng bước vào trong, đi gần 10 mét, cô dừng lại trước một căn phòng, cô liền mở cửa bước vào.

Vừa thấy Nguyên Nguyên hàng loạt người đứng dậy cúi đầu chào.

Thêm Bình Luận