Chương 7: Bạch Uyển
- Bạch Uyển -"vâỵ được rồi, để tạ lỗi với cô xem như hôm nay tôi nấu đồ ăn vậy"
Vốn định đưa nó đến đây để coi nó nấu thế mà, không biết hắn có sai lầm không nhỉ?
Hắn thở dài rồi đi xuống bếp, mang tạp dề vào rồi bắt đầu trổ tài, sau một hồi loay hoay trong bếp cuối cùng, mùi thức ăn cũng bắt đầu lan toả, nó cuốn từ từ theo gió đi đến cái mủi của nó
- mùi gì thơm quá ta- nó ngửi ngửi
- nè tôi làm đồ ăn xong rồi mau vào ăn đi- hắn đứng ở cửa sổ gọi vọng ra
-tên biếи ŧɦái anh định lừa tôi sao, tôi vào rồi anh sẽ lại chọc ghẹo và đánh tôi
- được rồi, nếu cô ngốc nhà cô đã không muốn ăn, tôi sẽ vào ăn hết trước đây
Nói rồi hắn quay lại vào trong nhà ngồi xuống bàn, còn vè phần nó, đói thật đấy nhưng mà cũng phải giữ gìn tự trọng chứ, không lẽ đang giận hắn mà lại chạy vào vì đồ ăn thì kì quá
hắn ngồi mãi ở bàn đợi thế mà vẫn chưa thấy nó vào, tự nhủ
" được thôi nhất quyết không vào chứ gì, cô ngốc cứng đầu, 5...4...3...2..."
hắn ngồi đếm ngược
- này, khoan ăn đã, anh là làm cho tôi mà- nó chảy bổ vào, ngồi xuống bàn
- tôi cứ tưởng người giận ở ngoài luôn rồi chứ- miệng thì nói hắn hắn thì lại gắp đồ ăn, mặt lạnh như tiền
- hừ..- nó hừ nhẹ, rồi gắp đồ ăn vào chén
- mà nơi này là của riêng anh sao?
-ừ
-ba mẹ anh đâu
- cô nhiều
truyện quá
- ở đây nên kêu thế nào đây nhỉ
-...
- tôi sẽ gọi là Bạch Uyển*, bởi vì ở đây được chủ đạo bởi màu trắng
hắn nghe nó nói, hơi ngạc nhiên, đảo mắt nhìn qua nó
" sao cô ta biết nhỉ, quả thật ở đây được gọi là Bạch Uyển.."
Nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng không thèm nhớ nữa, Bạch uyển là vì có lí do nên mới gọi như vậy, là vì có một điều mà hắn không muốn nhớ đến "Tiêu Liên"
------------
sau khi ăn xong hắn lại đưa nó trở về, trên đường..
- nhà cô ở đâu?- hắn tay lái xe, mắt nhìn nó
- lo lái xe đi, đến black bar tôi sẽ tự về
- địa chỉ nhà- mặt lạnh
- tôi nói đến black bar
- tôi hỏi địa chỉ nhà, cô còn bướng, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết hay đi chơi với vài người bạn của tôi nhé_ hắn nói ròi dừng xe lại
nó bắt đầu ngồi suy diễn đến mấy người bạn của hắn, họ sẽ.. với nó, sẽ... tùm lum tùm la nó...
lập tức nói địa chỉ cho hắn, mồ hôi toát ra, hắn quay qua nghe địa chỉ, sẵn tiện nhìn nó, mặt nó nhìn trông thật buồn cười, hắn cười thanh tiếng..
- cười gì chứ, tại sợ bạn anh thôi- nó quay đầu ra cửa sổ
- hừm.. cô cũng biết sợ cơ đấy- hắn ho khan lấy lại khuôn mặt lạnh
Về đến nhà....
nó bước ra khỏi xe, ráng nhìn vào xe
- mai mốt lại cho tôi đến đó nữa nhé, Bạch Uyển thiệt rất đẹp, trừ việc chơi với bạn của anh- nó cười tươi ơi là tươi
- mai mốt cứ tự nhiên mà đến, không ai cấm đâu- hắn đưa cho nó một chiếc chìa khoá nhỏ
- cho tôi?- nó chỉ cái chìa rồi lại chỉ chính mình, cứ như là đôi tình nhân, người con trai cứ muốn người con gái đến nhà vậy...!
- ừ, cầm lấy sau này cứ việc mở cửa tự nhiên đi vào, tôi luôn ở nhà mà- hắn nói tỉnh bơ
- anh ở nhà? có mà trời sập, lần nào đến Bar cũng gặp anh ở đó, ở đó mà còn nói mình ở nhà đi- nó cãi bướng
- đó là lúc trước khi đưa chìa khoá nhà cho cô, giờ đưa rồi thì phải ở nhà để giữ đồ không cô lại mở cửa, dọn sạch đồ nhà tôi đi thì lúc đó tính sao đây- ráng đá dểu lại nó
- tôi có dọn thì đã không nói công khai cho anh biết rồi, cứ ở đó mà ảo tưởng căn nhà của anh bị dọn sạch sẽ đi- nó quay lưng
- ừ thì đến lúc đó, bất lắm tôi cũng đến nhà cô để dọn đồ thôi- hắn nhún vai rồi cho chiếc xe thân yêu chạy đi
- cái tên biếи ŧɦái này, anh được lắm, lại còn đá đểu tôi, tên đáng ghét- nó dậm chân, hùng hổ đi vào nhà
Reng reng reng-alo
-Diệp ân lúc nãy cậu đi đâu vậy
- tên biếи ŧɦái chở tớ....- thấy hơi hục nó chuyển- cậu về chưa, hay còn ở bar
- ừm, thấy cậu lâu nên tớ về nhà rôi, định gọi cho cậu biết
- ừm
- nếu ổn rồi thì thôi tớ cúp máy đây
-ừm, bye
- bye
nói rồi nhỏ ngắt máy, nó thở phào, đi lên thẳng trên lầu vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, đầu nó lúc này chỉ có 5 từ duy nhất " tên biếи ŧɦái đáng ghét, tên biếи ŧɦái đáng ghét, tên biếи ŧɦái đáng ghét.."
--------
6 giờ sáng hôm sau...Reng rengtiếng điện thoại vang lên làm nó đang ngủ thì cũng phải trở người, quờ quạng lấy cái điện thoại lên nghe máy
-alo
-cô ngốc dậy chưa
nghe giọng quen quen, nó mở to mắt ngồi dậy nhìn vào màn hình điện thoại
"số lạ"
rõ là số lạ cơ mà, ai vậy, chắc nó mơ ngủ, không thể là tên biếи ŧɦái đó được, hắn thì làm sao mà biết được số của mình để gọi...
Suy đi nghĩ lại một lúc, nó cũng đưa cái điện thoại lên nói tiếp
- ai vậy
- cô ngốc không nhớ tôi sao- đầu dây bên kia vừa nói, môi lại nhếch lên đôi chút
- xin lỗi, anh lộn số rồi- nói rồi nó cúp máy thẳng, mệt nhọc nằm lên giường
Reng rengTiếng chuông điện thoại vẫn vang lên liên hồi, không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ ngắt...
____