Chương 42: . Hữu Phỉ Quân Tử (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

Hiếm có nhất là nàng ta chẳng những mỹ tuyệt nhân gian, tuyệt đại tao nhã, tính cách dịu dàng, đa tài đa nghệ. Tu vi cũng rất không tầm thường, là đệ tử đích truyền của Đạo môn Thiên Sư Phủ.

Nghĩ như vậy, Lý Hiên cũng cảm thấy động lòng, cưới người này có thể khiến mình đỡ mất công phấn đấu vài chục năm, còn có thể có thêm một chỗ dựa vững chắc.

"Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới cách ăn mặc này của các ngươi?"

Bành Phú Lai không khỏi “Ha” một tiếng: "Nghe nói mẹ con Tiết tiểu thư đều thích người có ăn có học, chẳng lẽ ngươi không thấy có bao nhiêu người ở đây đang giả bộ phong nhã à?"

Lúc này Lý Hiên mới chú ý tới đám con em quý tộc có mặt ở đây, ai cũng cũng ăn mặc như văn nhân mặc khách vậy. Mấy đứa bình thường mở miệng là CMN, ngậm miệng là mẹ kiếp hôm nay ai cũng biến thành công tử hào hoa phong nhã.

Lý Hiên do dự một chút, vẫn vứt bỏ suy nghĩ quay về thay quần áo, theo hai người Bành Phú Lai tới hậu viện Hứa Quốc Công phủ.

Lúc này là thời gian tiệc tối bắt đầu, tiệc chính thì cần tới lúc vào đêm mới chính thức bắt đầu.

Chuyện khiến Lý Hiên tiếc hận nhất là, dân phong thế giới này tuy tương đối phóng khoáng, có thể tương đương với Đường triều ở thế giới kia, nhưng nam nữ lớn vẫn phải cố kỵ, cho nên trong bữa tiệc này khách nam khách nữ không thể cùng bàn.

Ngoài ra dòng dõi thư hương và quân nhân huân quý trong thành Nam Kinh cũng không thể ở gần nhau được, đừng nhìn đám con em quý tộc này đã sửa lại cách ăn mặc và thái độ của mình, có vẻ rất là hào hoa phong nhã, nhưng lúc ngồi vào vị trí trong tiệc rượu thì lại phân biệt rõ ràng một lần nữa.

Có thể là Hứa Quốc Công Phủ cũng lo lắng hai phe xảy ra ẩu đả, hoặc là hϊếp bức này nọ cho nên sắp xếp cho mỗi bên một tòa lầu các.

Mấy chuyện vô liêm sỉ này đời trước Lý Hiên cũng từng làm, hắn đã từng hợp bọn với một đám ăn chơi trác táng đánh cho một đám nho sinh kêu cha gọi mẹ.

Đợi đến lúc mọi người ngồi xuống, tình huống lập tức trở nên xấu hổ, bởi vì bên tòa lầu các cách bởi một vườn hoa kia, thường thường vang lên tiếng có người ngâm thơ làm câu đối, truyền ra tiếng tụng xướng cao vυ"t, không khí bên này lại vô cùng nặng nề, yến hội đã khai tiệc nửa khắc mà không ai mở miệng nói chuyện.

Thật lâu sau đó, có thể là thế tử nhà Xương Văn Bá không chịu được, sau khi ho khan một tiếng thì chủ động giơ chén rượu lên: "Chư quân, đừng chỉ uống rượu giải sầu, không bằng chúng ta cũng chơi hành tửu lệnh, lấy thêm hứng uống rượu?"

"Chúng ta cũng đang có ý đó!" Lập tức có người nóng lòng muốn thử hưởng ứng: "Xin hỏi nguyên tắc thế nào?"

Thế tử nhà Xương Văn Bá trầm ngâm một chút: "Hôm nay chúng ta hành nhã lệnh thế nào? Lấy chữ "Hạ" làm lệnh, mỗi người ngâm một câu thơ cổ?"

Nhưng trong lầu các lại quay về tình huống châm rơi có thể nghe, tất cả mọi người im lặng, dùng ánh mắt như dao găm nhìn về phía người đề nghị.

Bành Phú Lai thì lại tiến đến bên tai Lý Hiên: "Thế này không phải làm khó chúng ta sao? Sau này hắn sẽ không còn bạn bè gì nữa."

Trên trán thế tử nhà Xương Văn Bá đã chảy ra mồ hôi lạnh: "Thi lệnh không được, vậy thì câu đối? Hoa chi lệnh chắc được hả? Hay là cải tự lệnh? Điển cố lệnh? Hoặc là nha bài lệnh? Ném thẻ vào bình rượu?"

Không khí trong lầu càng ngày càng lạnh, sau khi một luồng gió lạnh thổi qua, Trương Thái Sơn nhịn không được mở miệng nói xen vào: "Nếu không, hay chúng ta cứ vung quyền đi?"

Trong một cái chớp mắt này tầm mắt của mọi người đã chuyển từ trên người thế tử nhà Xương Văn Bá sang trên người Trương Thái Sơn, tuyệt đại đa số ánh mắt trong đó đều là hèn mọn, khinh thường.

Đại khái sau một khắc thời gian sau, Hứa quốc công phu nhân mang theo vài vị phu nhân, cùng nhau đi từ cửa sau vào tòa lầu các tên là “Thính Vũ Lâu” này.

"Tiết phu nhân, nếu phu nhân không thích những chàng trai tuấn kiệt xuất thân từ dòng dõi thư hương này, cũng có thể suy xét con nhà quý tộc của thành Nam Kinh chúng ta. Văn phong Giang Nam hưng thịnh, cho nên mặc dù là con cháu nhà võ, đa phần cũng là hữu phỉ quân tử."

Mà sau khi bà kéo mành trướng ra, nhìn xuyên qua bình phong thấy cảnh tượng trong nội đường không nhịn được trợn mắt há mồn.

Chỉ thấy hơn phân nửa người nơi này đang cởi trần, mặt đỏ tai hồng vung tay: "Tam Nguyên lang! Nhất định chung! Lưỡng tương hảo! Tứ phát tài… "