Yêu Nữ Thủ Trưởng

8.4/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Tạm Ngưng
Nhân vật chính: Ngải Phong Lý; Mạnh Hân | Phối hợp diễn: Lâm Ánh Ti; Hứa Cảnh Nhiên Ngãi Phong Lý chỉ có môt ước muốn vô cùng đơn giản chính là tìm được một công viên rồi sống thản nhiên quãng đời còn …
Xem Thêm

Chương 13
Edit: EvNguyen

Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK

“Em là có chuyện gì?” Hứa Cảnh Nhiên có chút đau đầu nhìn Lâm Ánh Ti trong phòng mình.

Lâm Ánh Ti thâm tình nhìn Hứa Cảnh Nhiên liếc mắt một cái, sau đó mở miệng hỏi, “Hứa Cảnh Nhiên cô có biết hay không em thật sự rất thích cô, em yêu cô!”

Hứa Cảnh Nhiên không nghĩ tới Lâm Ánh Ti mở miệng liền nhắc tới chuyện này, nàng mặt không thay đổi “Tôi không biết, càng không muốn biết.”

Không khí lúc đó có chút khẩn trương, hai người đều nhìn nhau không nói gì thêm.

Lâm Ánh Ti đứng bên phải, Hứa Cảnh Nhiên trầm mặc ngồi xuống sôpha, vài phút sau Hứa Cảnh Nhiên nhịn không được mở miệng “Tôi là mặc kệ em đối với tôi như thế nào, tôi vẫn là đáp án đó, tôi sẽ không nhận, những việc lúc trước em làm tôi đều có thể “chuyện cũ hóa không”, tôi hy vọng về sau tôi và em sẽ có khoảng cách như những người bình thường. Không có người cùng em ngoạn nháo, em tốt nhất cũng không nên mang đến phiền phức cho người khác, nếu ba năm cũng đã qua, chúng ta cứ làm hai người xa lạ, có gì không tốt đâu?”

“Cô vì cái gì muốn cùng em làm người xa lạ? Hứa Cảnh Nhiên em không phải là thánh nhân, em yêu cô như thế, em làm sao không thể đến tìm cô?” Lâm Ánh Ti nói chuyện có chút kích động.

“Không phải ba năm qua em đều không tới tìm tôi sao? Lâm Ánh Ti em xác định tình cảm của em là chắc chắn như vậy chứ không phải là tiểu hài tử tùy hứng sao?”

“Tùy hứng? Hứa Cảnh Nhiên cô là nghĩ em như vậy sao?” Lâm Ánh Ti cười khổ “Vì cái gì cô đều là bộ dáng bình tĩnh đối diện qua mọi chuyện? Đối với em như thế này, đối với vị hôn phu lúc trước của cô cũng như thế. Trong lòng cô kỳ thực là không có bất luận kẻ nào đi? Em biết lúc trước câu dẫn vị hôn phu của cô cũng không hề ảnh hưởng tới cô phải không? Hứa Cảnh Nhiên rốt cuộc trong đầu cô là nghĩ như thế nào đây?”

Hứa Cảnh Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Lâm Ánh Ti, thật là như vậy, nàng không giống người khác khóc lóc kể lể, thậm chí còn có chút cảm ơn Lâm Ánh Ti giúp nàng thoát khỏi nam nhân kia. Nhưng bị Lâm Ánh Ti nói thẳng ra, nàng có chút không thoải mái. Sinh hoạt cá nhân của nàng không đến mức phiền ngoại nhân là Lâm Ánh Ti đến khua tay múa chân.

Đối với chất vấn của Lâm Ánh Ti, Hứa Cảnh Nhiên cũng không trả lời, cứ coi như nàng là một người vô tình đi.

Lâm Ánh Ti không đợi Hứa Cảnh Nhiên trả lời liền chạy trối chết. Hứa Cảnh Nhiên chính là một tòa băng sơn vạn năm không tan, đem tâm của mình treo chót vót trên đỉnh, nàng đã cố hết sức mà leo lên, có lẽ nàng cũng chỉ có thể tận lực.

Trong phòng, Hứa Cảnh Nhiên lẳng lặng mà ngồi, bên kia Lâm Ánh Ti xoa hai mắt hồng hồng, nhìn Ngãi Phong Lý ra mở cửa liền không tiếc cười một cái, chỉ là khuôn mặt mỹ lệ kia vẫn còn vươn hai hàng lệ trong veo.

Buổi tối hôm nay, Ngãi Phong Lý lần đầu nghe qua quá trình yêu hận tình thù của Hứa Cảnh Nhiên cùng Lâm Ánh Ti, cũng chỉ có thể cảm khái gúc mắt của hai người. Nói tại sao 3 năm qua Lâm Ánh Ti đều không tìm Hứa Cảnh Nhiên, Lâm Ánh Ti khóc như một hài tử. Lúc ấy nàng câu dẫn Lý Hạo Đông một lòng thầm nghĩ chia rẽ hai người, nàng là nhìn ra được tình cảm của Hứa Cảnh Nhiên cùng gã bạn trai kia cũng không sâu, cho nên nàng cũng không cảm thấy áy náy mà tìm đến Lý Hạo Đông. Cuối cùng cũng thành công buộc Lý Hạo Đông chia tay, sau đó nàng đi tìm Hứa Cảnh Nhiên, không ngoài dự đoán Hứa Cảnh Nhiên tức giận Lâm Ánh Ti chứ không phải tức giận đoạn tình cảm bị phá hoại, nhưng lúc đó Lâm Ánh Ti tâm tình là “vô thâm uyên tái” cũng vô pháp hồi đầu, bởi vì nàng mang thai.Từng bước kế hoạch của mình, đầu tiên hướng Hứa Cảnh Nhiên thổ lộ sau đó chia rẻ Hứa Cảnh Nhiên cùng Lý Hạo Đông. Nhưng vạn vạn không nghĩ tới là bản thân cũng bị lôi vào. Vốn là không cẩn thận say rượu cùng Lý Hạo Đông phát sinh quan hệ, cũng đủ làm Lâm Ánh Ti hối hận không thôi, bây giờ còn không cẩn thận mang thai. (mẹ ai cho tui con dao, tui gϊếŧ cha nội đó) [Beta: cha nội khốn nạn ┌∩┐(◣_◢)┌∩┐]. Ngay lúc đó Lâm Ánh Ti cảm thấy mình thật hoang đường đến buồn cười, cũng thật đáng thương.

Ngãi Phong Lý nghe đến lúc này đều thập phần khϊếp sợ, nàng là không nghĩ tới, nhìn như ánh mắt trời chói lọi, học tỷ cũng có một khoảng thời gian khó khăn đến vậy. Nói đến thời điểm đó, Lâm Ánh Ti chỉ có thể nói có khổ không thôi. Ngãi Phong Lý có thể hiểu vì sao Lâm Ánh Ti biến mất, không chỉ muốn xử lý hài tử ngoài ý muốn kia, càng là muốn trốn tránh cái người mình vừa yêu vừa ghét kia đi. Rõ ràng chỉ là yêu một người mà thôi, tại sao lại sinh ra nhiều khổ cực cùng thống khổ như vậy.

Nói xong chuyện của mình, Lâm Ánh Ti liền ngủ, Ngãi Phong Lý chợt nhớ đến mình cùng Mạnh Hân, càng ngày càng cảm thấy “tình lộ” nhấp nhô. Chỉ có thể hy vọng, thế gian là khoan dung đoạn tình cảm này đi.

Ngày hôm sau, Lâm Ánh Ti sáng sớm liền thức dậy rửa mặt trang điểm. Ngãi Phong Lý thức dậy đã thấy Lâm Ánh Ti bộ dáng tinh xảo ngồi ở phòng khách uống cà phê, ngửi được mùi thơm của cà phê, cũng làm cho mình một ly.

Lâm Ánh Ti bây giờ là không thể liên hệ đến người khóc đến tê tâm liệt phế hôm qua, ngược lại càng nhìn càng chói mắt, Ngãi Phong Lý thầm khen ngợi Lâm Ánh Ti, không lẽ đại yêu tinh là bắt đầu muốn công phá băng sơn đi? Nghĩ là nghĩ như vậy, mở miệng nói lại thành “Học tỷ, hôm nay chị thật xinh đẹp.”

Lâm Ánh Ti trừng mắt nhìn Ngãi Phong Lý “Miệng lưỡi trơn tru, muốn làm gì? Chị ngày nào mà không xinh đẹp?”

Ngãi Phong Lý làm đổ cà phê, nóng “xẹt” một tiếng “Em đối với học tỷ là không có ý nghĩ không an phận đó.” ( nói trắng ra là: em không thích chị, đừng tự kỷ như vậy có đc không)

“Em có ý gì? Em là đối với ai có ý nghĩ không an phận.” (nói, em thích ai rồi phải không)

Ngãi Phong Lý trong đầu chợt nhớ đến Mạnh nữ vương, mà Lâm Ánh Ti nhìn Ngãi Phong Lý la lên “Không thể nào? Tiểu Phong, em thật đúng là coi trọng ai rồi phải không?”

Ngãi Phong Lý cũng không thèm để ý Lâm Ánh Ti, bước tới bàn lấy bánh mỳ ăn sáng, Lâm Ánh Ti mon men qua ngồi cạnh Ngãi Phong Lý,“Nói nói, chị cho em bày mưu tính kế, không phải là Vương Việt đi?” nói xong lại tự mình phủ định, miệng lãi nhãi “Khẳng định không phải là Vương Việt, em lúc trước còn cự tuyệt người ta, gần nhất cũng không thấy hai người thân mật qua lại. người đó là ai? Trong tổ chúng ta không có người nào lọt được vào mắt em đi?”

Ngãi Phong Lý nghĩ rằng Mạnh Hân thập phần vừa mắt, nhưng cũng chỉ dám trong lòng vụиɠ ŧяộʍ lên tiếng.

Lâm Ánh Ti không đoán được cũng không đoán nữa, lại uống một ngụm cà phê, nói “Thật khó uống, Tiểu Phong về sau chúng ta đến phòng quản lý ma sát (uống chực) cà phê đi.Ngãi Phong Lý không chút nghĩ ngợi gật đầu.

Dư án lần này đã muốn đến giai đoạn hậu kỳ, tất cả mọi người đều tập trung tiến vào công tác, Ngãi Phong Lý nghĩ rằng nếu mọi người cố gắng một chút, trước tết nguyên đáng là có thể xong việc. Ngày sinh Khổng Tử (noel đấy) năm nay sợ là phải ăn mừng tại Nhật, bất quá còn có thể về trước tết cổ truyền.

Mạnh Hân gần đây cũng bận đến thiên hôn địa ám, hôm Hứa Cảnh Nhiên đến nàng cùng một số nhà cung ứng trao đỗi một số tài liệu. Nhà cung ứng kia cũng thực thức thời, chủ động cam đoan sẽ để Thanh Hải một cái giá hữu nghị, Mạnh Hân cũng không tiếp tục ép giá, liền cùng người nọ ký hợp đồng. Tài liệu cũng giải quyết hơn phân nữa, phần còn lại Mạnh Hân quyết định đi bái phỏng một vị cố nhân.

Đêm bình an (đêm noel)

Mạnh Hân cho toàn thể đoàn đội một ngày nghĩ, trong lúc mọi người muốn mời nàng tham dự bữa tiệc tối nay, nàng lại nói mình muốn đi Osaka, Lâm Ánh Ti nghe nói liền đòi sống đòi chết muốn đi theo, mấy ngày trước Hứa Cảnh Nhiên cũng là vừa đi Osaka, nàng cũng không có cơ hội bò theo đối phương, cho nên vừa nghe Mạnh Hân muốn đi Osaka, liền tiện đường cho mình đi cùng.

Trong lòng Ngãi Phong Lý là buồn bực, nàng cũng muốn đi a, nhưng lại không có lý do để theo hai người, lại không thể nói trắng ra là muốn đi cùng nữ vương, lại ngượng ngùng đi quấy rầy Lâm Ánh Ti cùng Hứa Cảnh Nhiên. Vì thế mang bộ mặt rầu rĩ không vui cùng các đồng sự đi quán bar uống rượu.

Đêm bình an ở Tokyo cũng thập phần náo nhiệt, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập vui tươi, Ngãi Phong Lý cùng mọi người “đào thoát” khỏi công tác, trên đường vừa đi vừa nháo, có người còn hưng phấn hát nhạc thiếu nhi.

Trong tổ có một vị đại thúc 40 tuổi còn hát Quốc ca, bị hai nữ đồng sự khác trêu ghẹo “kháng Nhật nghiêm trọng” (TQ có thù với NB nha). Đại thúc nói “Nếu ta khi dễ tiểu Nhật Bản không biết tiếng Trung, đã dùng quốc ngữ mắng bọn họ một trận cho sảng khoái rồi”

Đoàn người lẫn Ngãi Phong Lý đều nở nụ cười, Vương Việt lại càng luôn luôn chú ý Ngãi Phong Lý. Hôm nay Ngãi Phong Lý mặc một áo khoác lông dài màu đen, dưới chân mang một đôi giày da dê thật khả ái, một cái mũ lông trắng đội trên đầu, giờ phút này lại lộ ra một nụ cười xán lạn, lập tức khiến tim Vương Việt đập chậm một nhịp. Nhất là hòa cùng không khí đêm noel, Ngãi Phong Lý thoạt nhìn giống một tiểu nữ sinh mới vừa tốt nghiệp.

Hắn không biết một nữ sinh mới vừa tốt nghiệp như Ngãi Phong Lý, phạm vận cứt chó gì mà có thể thuận lợi tiến vào Thanh Hải thực tập, ở Thanh Hải, các viên chức chính thức đều là tinh anh trong các tinh anh. Lúc trước một tiểu cô nương là Lâm Ánh Ti trong chớp mắt lên làm tổ trưởng đã được người khác chú ý, nếu để mọi người biết, Ngãi Phong Lý là vô cùng đơn giản tốt nghiệp liền trực tiếp nhậm chức, không biết còn có thể dẫn đến bao nhiêu nghi kỵ. Bất quá tất cả mọi người đều tưởng rằng Ngãi Phong Lý là đi cửa sau, thân phận của nàng cũng là hàng loạt các suy đoán.

Vương Việt làm bộ như lơ đễnh xê dịch đến bên người Ngãi Phong Lý. Chờ Ngãi Phong Lý phát hiện bên cạnh mình có người, Vương Việt đối với nàng cười tươi như hoa, tuy Ngãi Phong Lý muốn cách xa người này một chút, nhưng mọi người dù sao cũng là đồng nghiệp, nàng cũng không thể bát bỏ mặt mũi của người ta. Vì thế cũng nở một nụ cười đáp lại, sau đó bước đến gần hai nữ đồng sự một chút.

Có một đồng sự chú ý đến động tác nhỏ của hai người, có chút tà tà cười chọc ghẹo hai người “Vương soái ca, cậu không phải là coi trọng Ngãi cô nương nhà chúng ta đi?”

Lên tiếng là một nam nhân bát quái trong tổ, tất cả mọi người gọi hắn là Cường ca. Hắn tuy rằng là một nam nhân, nhưng Ngãi Phong Lý cảm thấy phẩm chất của người này cũng không bằng một người phụ nữ. Giống như giờ phút này, bộ dáng như là muốn xem kịch vui.

Ngãi Phong Lý chán ghét nhất là một nam nhân nhiều chuyện lại nói nhiều, nàng cảm giác một số tật xấu nếu đặt trên người một nữ nhân nàng còn có thể chịu được. Nhưng một đại nam nhân thích nhiều chuyện, nàng nhất định là xem không nổi, thậm chí còn chán ghét.

Ngãi Phong Lý bộ dáng không vui, Vương Việt là không dám loạn nói cái gì, cấp Cường ca một ánh mắt, Cường ca cũng không tình nguyện cùng mọi người tiếp tục đi. “Ngại quá, tôi nhìn cô là có chút không cao hứng.” Vương Việt hỏi.

“Ngượng ngùng, có thể là tôi lần đầu tiên đến nước ngoài không quá thích ứng. Những ngày lễ lúc trước tôi đều đi cùng bạn bè.” Ngãi Phong Lý trả lời.

Vương Việt càng nghĩ càng đúng, các tiểu nữ sinh đều thích cùng bạn bè tụ họp trong ngày lễ. Hắn lẳng lặng mà đi theo Ngãi Phong Lý, lại hỏi “Em muốn hay không cùng anh đi dạo một vòng, bọn họ là muốn uống rượu ca hát.”

“Không cần, mọi người cùng nhau chơi đi, như vậy cũng tương đối náo nhiệt hơn“. Ngãi Phong Lý nói, vì thế Vương Việt lần thứ hai thất bại.

Ed: hời ơi chương này toàn chữ là chữ, đánh muốn rụng cái tay luôn vậy.

Beta: Mấy từ trong ngoặc '' (..)'' là của ed hết nhá, không phải của tác giả đâu =]]]], ed thân mến, chương nào mà chả có nhiều chữ ◤(¬‿¬)◥

Thêm Bình Luận