Chỉ với bản lĩnh của nha đầu không có não trước mắt thôi căn bản là không thể nào làm được như vậy, nàng chẳng qua chỉ là con hổ giấy.
“Ta thừa nhận ta tham lam muốn lấy bí kíp, nhưng ta không hề có ác ý muốn tranh cướp hay âm mưu tính kế, ta chỉ muốn mua bán công bằng với Thạch hộ pháp.” Diệp Xu chớp đôi mắt trong sáng long lanh của mình, dùng thái độ nghiêm túc giải thích với Thạch Thiên Cơ.
Thạch Thiên Cơ rốt cuộc thả bàn tay đang bóp cổ Diệp Xu ra, khiến Diệp Xu có thể thoải mái hô hấp.
“Giải thích rõ ràng.”
“Nếu như Thạch hộ pháp thích ta, bằng lòng chấp nhận thân thể ta, tặng bí kíp, chúng ta lập tức lên giường, làm cho xong việc. Nếu Thạch hộ pháp không muốn, vậy ta sẽ đi. Ta dùng cái đầu trên cổ mình để thề rằng ta tuyệt đối không dùng thủ đoạn gì tính kế ngài, đây chỉ là một giao dịch, giống như ngài có quả lê ngọt ta muốn ăn, ta đến hỏi ngài có bằng lòng bán cho ta không. Nếu như ngài cảm thấy tiền chỗ ta quá ít, không đáng để bán, vậy thì không bán, ta hỏi giá xong phát hiện mình không mua nổi thì cũng thôi, không dám mơ ước, lập tức biến đi.”
Diệp Xu không thể nói mình không hứng thú với bí kíp, dù sao thì nguyên chủ đã vào phòng Thạch Thiên Cơ, làm ra hành động câu dẫn Thạch Thiên Cơ. Bây giờ nếu như nàng phủ nhận, Thạch Thiên Cơ nhất định cho rằng nàng đang nói dối, vậy sau này cho dù nàng nói gì đi nữa Thạch Thiên Cơ đều sẽ không tin, chỉ một lòng muốn gϊếŧ chết nàng.
Dù sao thì Thạch Thiên Cơ không có hứng thú với thân thể nguyên chủ, Diệp Xu dứt khoát thừa nhận đây là giao dịch thân thể, giao dịch công bằng.
Giao dịch công bằng không giống với âm mưu tính kế, là cách làm quang minh chính đại, không giả tạo.
“Ha, với tư sắc của ngươi mà muốn đổi bí kíp.” Thạch Thiên Cơ dường như nghe thấy một chuyện cười, hắn ta cười lớn không ngừng.
“ Rất nhiều nữ tử tự tin vào dung mạo của mình, ta cũng là một trong đó, chẳng qua với phản ứng vừa rồi của Thạch hộ pháp, ta ý thức được mình đánh giá quá cao bản thân, xin lỗi đã làm phiền." Diệp Xu nói xong quay người muốn đi ra ngoài.
Thạch Thiên Cơ nhanh chóng nắm lấy cổ áo Diệp Xu, một đôi mắt như có độc nhìn chằm chằm vào nàng: "Muốn chạy?"
"Không, không, ta chỉ là sợ người ngốc như ta đứng ở đây, ảnh hưởng đến tâm trạng của Thạch hộ pháp." Diệp Xu cười lúng túng.
Lúc này Thạch Thiên Cơ mới đánh giá dung mạo của Diệp Xu, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, đôi mắt ầng ậng nước, vô cùng dễ thương, mặc dù là nữ tử Võ Lâm từng lưu lạc giang hồ nhưng làn da không hề thô ráp vì dãi nắng dầm sương, trắng mịn như trứng gà bóc, chẳng trách nàng lại tự tin về dung mạo của mình.
“Nhìn cũng thấy mặt xinh đấy.” Thạch Thiên Cơ giống như hứng thú dùng ngón tay nâng cằm nàng lên.
Diệp Xu bất giác muốn quay đầu tránh đi, sau đó mới tỉnh táo lại vì thể hiện như vậy không được, nàng lập tức thẳng đầu chớp chớp mắt mê hoặc nhìn Thạch Thiên Cơ, sau đó cười hi hi lộ ra tám cái răng trắng.
Diệp Xu giả vờ hưng phấn nhướng mày, dùng giọng nói ngọt nị vui mừng hỏi Thạch Thiên Cơ: “Thạch hộ pháp có phải thay đổi chủ ý muốn lên giường với ta không?”
Thạch Thiên Cơ lập tức ghét bỏ đẩy Diệp Xu ra, lệnh cho nàng cút đi.
Diệp Xu lập tức cút, cút thật xa, cuối cùng tìm được một bức tường dựa vào vỗ vỗ ngực hai cái, nguy hiểm quá, rốt cuộc thoát ra được rồi.