Chương 27

Người vây xem nhao nhao cảm khái, không nghĩ phái Hoa Sơn cũng sử dụng thủ đoạn hạ lưu này để gϊếŧ người. Nhưng rất nhanh cũng có người nói, đối phó yêu nữ, dùng thủ đoạn gì cũng được.

Phái Hoa Sơn là danh môn chính phái, sư đệ nhà mình dùng loại thủ đoạn gϊếŧ người này còn bị mọi người biết đến, các đệ tử phái Hoa Sơn cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Trương Tùng đỏ mặt, nói với Diệp Xu: "Độc dược này có có thể do ngươi bỏ vào, sau khi gϊếŧ người, ngươi cũng có thể đi thay quần áo."

"Người vừa chết ta lập tức gọi người, thi thể và máu chảy ra vẫn còn ấm, ta làm gì có thời gian làm mấy thứ này. Hơn nữa, giờ hơn nửa đêm, vì sao bọn họ không ngủ ngon mà lại ở đây, chẳng lẽ cũng là ta gọi tới hay sao?" Diệp Xu hỏi ngược lại.

"Sư huynh, ta cảm thấy nàng nói có lý."

Lúc này Mộ Dung Dật đầu quấn băng gạc, chen vào đám người. Hắn khó chịu liếc nhìn Diệp Xu một cái, nói rõ thái độ của mình với đám người Trương Tùng tới đỡ hắn.

"Tuy ta cũng hận yêu nữ này, nhưng hung thủ gϊếŧ Tôn sư đệ và Ngũ sư huynh có lẽ không phải nàng."

“Sao ngươi lại nói giúp người ngoài!” Trương Tùng vội vàng khiển trách Mộ Dung Dật.

Diệp Xu nhún vai, tán thưởng Mộ Dung Dật, quả nhiên không hổ là nam chủ, hắn là người duy nhất trong mười hai người phái Hoa Sơn biết sử dụng đầu.

Mộ Dung Dật hỏi Diệp Xu: "Ngươi có thấy hung thủ gϊếŧ hai vị sư huynh, sư đệ ta không?"

"Y phục màu đen, dáng người không cao, thấp hơn ta một chút, tốc độ cực nhanh."

Mộ Dung Dật và Trương Tùng nhìn một lượt, không hẹn mà cùng nói: "Hồng Liên giáo, La Sát chân ngắn!"



Thời gian trước, phái Hoa Sơn vừa tiêu diệt một bộ phận của Hồng Liên giáo, nhất định là người của Hồng Liên giáo trả thù.

Diệp Xu nghe được Hồng Liên giáo, lập tức rùng mình, hạo kiếp Pháp Hoa Tự sắp bắt đầu. Trong đầu Diệp Xu lập tức hiện lên dáng vẻ khóc lóc bất lực của cặp song sinh tiểu hòa thượng.

Nàng có thể mặc kệ những võ sĩ này chém gϊếŧ lẫn nhau như thế nào, nhưng những tiểu hòa thượng trong chùa vô tội, bọn họ không nên bị liên lụy trong trận tranh đấu này và bị tàn sát vô tội.

Lúc này, mọi người vây xem đã nhận diện được hung thủ thì lần lượt giải tán, về ngủ.

Liễu Không đại sư an bài người giúp đệ tử phái Hoa Sơn thu dọn thi thể, sau đó xoay người muốn rời đi.

Diệp Xu lập tức gọi lão ta lại.

Vị trụ trì Pháp Hoa tự này đã hơn sáu mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, vẻ mặt hiền lành, tử tế nhưng trên thực tế, lão chỉ khoác vỏ bọc là vị cao tăng đắc đạo còn sau lưng lại là một hái hoa tặc, chuyên xuống tay với nữ nhi con nhà nông chưa lấy chồng. Lão ta đã làm hại rất nhiều nữ nhi, khiến họ tự sát vì mất đi trinh tiết. Thạch Thiên Cơ nắm được nhược điểm này của lão ta mới có thể đặt chân ở Pháp Hoa tự rồi lên kế hoạch như vậy.

Liễu Không đại sư chắp tay với Diệp Xu, hiền hòa mỉm cười hỏi Diệp Xu: "Diệp thí chủ tìm lão nạp có việc."

"Lão hòa thượng, ngươi không cần giả vờ trước mặt ta, ta biết ngươi là hái hoa tặc." Diệp Xu nhỏ giọng nói.

Khuôn mặt lão ta đột nhiên cứng đờ, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Xu như nhìn thấy ma.

"Diệp thí chủ đùa không vui chút nào." Liễu Không còn cố ý gằn từng chữ một, giọng điều tràn ngập uy hϊếp.