Chương 26

Trương Tùng cười lạnh, ngữ khí vô cùng khinh miệt. Ở trong mắt hắn, Tống Thanh Từ chính là một kẻ ngu xuẩn ngoài cuộc không rõ tình hình, có lẽ bị vẻ ngoài thanh thuần, vui tươi của yêu nữ kia lừa gạt.

"Tại hạ là nhân chứng, vừa rồi tại hạ vẫn ở một chỗ với Diệp cô nương, có thể chứng minh nàng không gϊếŧ người." Tống Thanh Từ không vì lời uy hϊếp của Trương Tùng mà giao động, trước sau như một vẫn dùng ngữ điệu ấy để nói chuyện.

Không nghĩ đại ma đầu sau khi biết thân phận thật của nàng lại nguyện ý nói giúp, xem ra vừa rồi nàng diễn rất đạt. Đương nhiên vẫn còn một nguyên nhân khác, Tống Thanh Từ không biết nàng đã nhận ra thân phận của hắn, nên hắn vẫn cố gắng duy trì nhân cách thư sinh, đơn thuần.

Tốt, rất tốt.

Cả đời nàng sẽ giả vờ không biết thân phận của đại ma đầu, trước mặt nàng, đại ma đầu cũng nhất định phải luôn giả là thư sinh. Vô cùng cảm tạ! Cúi lạy ba cái!

"Thì ra ngươi bị yêu nữ mua chuộc làm nhân chứng giả." Trương Tùng dùng ánh mắt khó tin đánh giá Tống Thanh Từ từ trên xuống dưới, châm chọc mắng hắn: “Yêu nữ kia cho ngươi thân thể hay là tiền. Hóa ra ngươi đọc sách cũng chỉ lòe mắt thiên hạ!"

Diệp Xu lập tức chắn trước mặt Tống Thanh Từ, bảo vệ hắn thật tốt, một mình đối mặt với Trương Tùng.

"Không liên quan gì đến hắn, có chuyện gì cứ nói tới ta, không cần liên lụy người vô tội."

"Chà, còn bảo vệ tiểu tình lang của ngươi à?" Trương Tùng cười châm biếm.



Bốp!

Diệp Xu tát một cái vào mặt Trương Tùng, khiến năm dấu tay hiện rõ trên mặt hắn.

Trương Tùng chịu nhục, căm hận trừng mắt nhìn Diệp Xu, lập tức muốn rút kiếm.

"Phái Hoa Sơn các ngươi chỉ có chút năng lực này, chẳng lẽ không biết động não suy luận mà chỉ biết làm nhục người khác! Nhìn đi, sư huynh, sư đệ các ngươi bị người ta cắt cổ mà chết. Cách gϊếŧ người này sẽ bắn ra một lượng lớn máu, trên người kẻ gϊếŧ người chắc chắn sẽ dính máu. Nhìn ta, một thân quần áo sạch sẽ, trên kiếm cũng không dính máu, có giống bộ dáng vừa gϊếŧ người không? Hơn nữa, ta gϊếŧ nhiều người như vậy, chẳng lẽ không nhận ra hai người này không phải ta nên gϊếŧ.”

“Chính vì không gϊếŧ họ nên ta mới ở đây gọi người. Một là, ta không muốn gánh tội thay, để mặc cho người khác lợi dụng. Hai là, ta tốt bụng muốn giúp các ngươi tìm ra chân tướng, tránh để các ngươi nhận nhầm kẻ thù mà sơ suất phòng bị, rồi bị tấn công bất ngờ. Ba sư huynh, sư đệ các ngươi đêm khuya ra ngoài, vốn định âm thầm hạ độc ta. Nếu nói, cho dù ta gϊếŧ bọn họ, cũng coi như là phản kháng chính đáng.”

“Yêu nữ, đừng nói bậy!” Các đệ tử phái Hoa Sơn gần như phát điên, họ không muốn tin lời Diệp Xu, hơn nữa Diệp Xu còn tát Trương Tùng một cái, họ hận không thể lập tức vung kiếm gϊếŧ chết Diệp Xu.

"Có phải hay không các ngươi biết rõ nhất, chẳng qua là các ngươi không để ý đến ta! Nếu giờ lục soát, chắc chắn các người sẽ thu hoạch được gì đó. Các ngươi đều biết Tôn Cương Chính là người như thế nào, hắn có thể làm ra chuyện như vậy.”

Trương Tùng không muốn để người khác nghĩ phái Hoa Sơn bọn họ không nói lý lẽ, thì nén tức giận, lập tức sai người lục soát.

Sau đó đệ tử phái Hoa Sơn phát hiện trong ngực Tôn Cương Chính có một gói độc dược, Trương Tùng thay đổi sắc mặt.