Chương 9: Lần Đầu Tiên Ra Tay (2)

Sau khi tụ khí thành công, Lý Ngọc cũng đã hoàn toàn tiêu hóa ký ức ở trong đầu, không hề xa lạ gì với người đứng ở trước mặt, đối phương là một vị hoàng tử của nước Trần, nước Trần và nước Khương là hàng xóm, trước nay không ngừng cọ sát, vì thế vài ngày đầu tiên bước vào Bạch Vân Quan, sau khi hắn ta biết được thân phận của Khương Ly, đã chủ động khıêυ khí©h, nảy sinh mâu thuẫn với Khương Ly.

Lúc đó Lý Ngọc cũng vừa mới đến Bạch Vân Quan, lúc đó hắn ăn mặc quần áo rách rưới, cả mặt nghèo khổ, ngoại trừ Khương Ly, căn bản không có người nào tình nguyện quan tâm đến hắn.

Người bạn duy nhất bị bắt nạt, đương nhiên hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, lúc đó liên thủ với Khương Ly, tiến hành một trận ẩu đả tàn nhẫn vô nhân đạo với Trần Minh, bởi vì ngày đầu tiên đi vào Quan đã vi phạm lệnh cấm, hai người bị Tôn trưởng lão nhốt ở phòng tối ba ngày, cũng chính là ba ngày đó, khiến cho bọn họ kết thành tình bạn cách mạng sâu sắc.

Ở Bạch Vân Quan, hai người gần như hình bóng không rời, Trần Minh cũng không có cơ hội nào để báo thù.

Cho đến nửa năm trước, Trần Minh nhanh hơn bọn bọ một bước bước vào thời kỳ Luyện Khí, tình huống hoàn toàn xảy ra biến hóa, khác biệt giữa Dẫn Khí và Luyện Khí giống như khác biệt giữa tiên và phàm, bắt đầu từ lúc đó, Lý Ngọc và Khương Ly chỉ có thể tránh hắn ta mà đi.

Cho dù là như thế, vẫn là bị hắn mấy lần cướp đi linh dược và nhiệm vụ, nửa năm nay, Lý Ngọc và Khương Ly sống vô cùng bức bối.

Lý Ngọc dung hòa những ký ức đó, đương nhiên cũng gánh chịu những bức bối này, nhìn thấy Trần Minh, có chút không khống chế được cảm xúc.

Nếu như thực lực không đủ, tất nhiên là phải cúi đầu.

Nhưng mà bây giờ, hắn có thể chịu sự ủy khuất này sao?

Lý Ngọc vừa mới đột phá Luyện Khí…



Một quyền này mang theo tiếng gió rít gầm, Trần Minh cũng bị dọa cho giật mình, có điều dù sao hắn ta cũng là Luyện Khí tầng một, tốc độ phản ứng cực kỳ nhanh, gần như vào khoảnh khắc Lý Ngọc tung nắm đấm ra, hắn ta cũng lập tức đánh một quyền về phía trước.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Trần Minh hừ lạnh một tiếng, tuy một quyền này phản kích có chút gấp gáp, nhưng cách biệt thực lực giữa hai người quá xa đã đủ bù đắp tất cả.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, là Lý Ngọc ra tay trước, cho dù là hắn bị phế một cánh tay, Tôn trưởng lão cũng không thể trách tội Trần Minh.

Bùm!

Hai nắm đấm va vào nhau, phát ra tiếng nổ vang, thực lực hai người tương đương, một người là đánh ra toàn lực, một người vội vàng phản kích, thân thể Lý Ngọc chỉ hơi loạng choạng một chút, còn Trần Minh lại bay ra ngoài.

Bụp!

Lại là một tiếng vang lên, Trần Minh nặng nề ngã xuống mặt đất, cả mặt khó mà tin được nhìn về phía Lý Ngọc, không hiểu được vì sao Lý Ngọc lại có sức lực lớn như thế.

Lý Ngọc sờ sờ nắm đấm, một quyền này, khiến cho những oán hận tích lũy ở trong lòng hắn tiêu tán đi một chút, nhưng không hề hoàn toàn tiêu tán, gần như vào khoảnh khắc Trần Minh ngã xuống đất, hắn đã đuổi theo đến trước người Trần Minh.

Trần Minh lập tức vận chuyển pháp lực, cả người bay lên, đứng ở trên cao mấy trượng, từ trên cao nhìn xuống Lý Ngọc.

Sự khác biệt lớn nhất giữa Luyện Khí và Dẫn Khí, chính là một bên có thể ngự không phi hành, còn một bên khác chỉ có thể dựa vào hai chân để đi, chỉ cần Trần Minh đứng ở trên cao, thì đã đứng ở thế bất bại.



Nhưng giây tiếp theo, chỉ nhìn thấy thân ảnh Lý Ngọc lóe lên, thế mà lại bay lên trên không trung, hai mắt Trần Minh trợn to, chấn kinh nói: “Ngươi, ngươi tụ khí thành công rồi…”

Có thể ngự không phi hành, nhất định là đã bước vào thời kỳ Luyện Khí.

Sau khi ý thức được điểm này, trong lòng Trần Minh tắc nghẹn, vô cùng tức giận nói: “Ngươi đúng thật là đáng chết…”

Là người mà Trần Minh ghét nhất, nhìn thấy Lý Ngọc bước vào thời kỳ Luyện Khí, so với việc hắn ta rơi vào thời kỳ Dẫn Khí còn khó chịu hơn, trong lòng Trần Minh rối rắm, đối mặt với sự truy kích của Lý Ngọc, chỉ có thể hoảng loạn chống đỡ, sau khi trên người trên mặt chịu mấy đòn, chỉ có thể ném lại một câu: “Ngươi đợi đó cho ta…”

Sau đó vội vàng bỏ chạy.

Lý Ngọc không đuổi theo nữa, pháp lực của hắn rất nhanh đã tiêu hao hết, tiếp tục đuổi theo, rất có khả năng sẽ bị phản phệ.

Từ trên không trung chậm rãi đáp xuống, Lý Ngọc phát hiện biểu cảm của mọi người có mặt ở đó đều có chút cổ quái.

Hai đệ tử của Bạch Vân Quan ngây người nhìn trân trối, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, mà nữ tử trẻ tuổi còn lại, sắc mặt lại đỏ bừng, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi mắt sáng ngời nhìn sang chỗ khác…

Lý Ngọc cúi đầu xuống nhìn, cuối cùng ý thức được, vừa rồi hắn bị cảm xúc làm cho choáng váng, quên mất bây giờ bản thân mình vẫn còn đang ở trần.

Vừa rồi hắn cứ như thế bay đi bay lại ở trên đầu người ta.