Chương 10: Lần Đầu Tiên Ra Tay (3)

Cũng may là nội tâm hắn mạnh mẽ, mặt không đỏ tim không đập, mở to mắt nhìn hai cái đuôi của Trần Minh, tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, cút…”

Hai người quay đầu nhanh chân chạy đi, nữ tử trẻ tuổi xấu hổ liếc nhìn Lý Ngọc một chút, cũng quay người bay đi, Lý Ngọc quay đầu nhìn Khương Ly, phát hiện sắc mặt Khương Ly hơi đỏ lên.

Lý Ngọc đang định lên tiếng, lại cảm thấy mông mát lạnh, hành động vừa rồi quá lón, chiếc váy cỏ được đan tạm thời quấn quanh hông cũng không quá chắc, dây thừng đứt ra, chiếc váy rơi xuống mặt đất.

Lý Ngọc cúi người nhặt chiếc váy cỏ lên, lại lần nữa buộc chặt, phát hiện Khương Ly đang nhắm chặt hai mắt.

Hắn liếc nhìn Khương Ly, lãnh đạm nói: “Tiểu tử nhà ngươi làm cái gì vậy, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy…”

Khương Ly hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta không muốn làm bẩn mắt của ta.”

Đợi Lý Ngọc buộc xong chiếc váy cỏ, Khương Ly mới bỏ tay ra, cởϊ áσ ngoài của mình, đưa cho Lý Ngọc, bản thân chỉ mặc một chiếc áo trong.

Hai người trên đường quay trở lại Bạch Vân Quan, Khương Ly điều chỉnh lại tâm tình, sắc mặt có chút phức tạp, nói: “Ngươi, ngươi tụ khí thành công rồi…”

Lý Ngọc gật đầu, nói: “Vừa rồi mới thành công.”

Sắc mặt Khương Ly càng thêm phức tạp, là người bạn tốt nhất của Lý Ngọc, hắn cảm thấy vui mừng cho Lý Ngọc, nhưng trong lòng lại có một chút ưu sầu không rõ nguyên nhân.

Còn ba tháng nữa, bọn họ đã đến Bạch Vân Quan được hai năm rồi, Lý Ngọc đã tụ khí thành công, cho dù lần này sẽ không được chọn làm đệ tử chính thức của phái Côn Luân, sau này cũng sẽ có cơ hội, nhưng mà Khương Ly, sẽ chỉ có thể rời khỏi đây, trở về kế thừa hoàng vị…



Dường như Lý Ngọc không phát giác được cảm giác của Khương Ly, vừa cài khuy áo khoác, vừa tùy ý nói: “Không phải nói, gần đây có yêu nhân Ma đạo xuất hiện sao, ngươi còn rời khỏi đạo quán, không cần mạng nữa…”

Khương Ly cầm linh chi trong tay, lẩm bẩm nói: “Sắp đến sinh nhật của ngươi, ta muốn hái thêm một chút linh dược, lỡ như vận khí tốt, gặp được một cây nhiều năm tuổi, có thể đổi một viên Tụ Khí đan thì tốt rồi…”

Khương Ly thở dài một hơi, nói: “Bây giờ xem ra không cần nữa…”

Lý Ngọc dừng bước đi về phía trước.

Đời trước khi hắn làm gián điệp, tuy bên người có không ít huynh đệ, nhưng mọi người đều là bên ngoài mặt cười cười nói nói, sau lưng thì âm mưu lên kế hoạch gϊếŧ chết đối phương để thay thế vị trí của đối phương, lấy tài nguyên của đối phương, chưa bao giờ có người nào đối với hắn như thế…

Lý Ngọc trầm mặc một lúc, mở tay trái vẫn luôn cầm chiếc bình ngọc màu trắng sữa ra, nói: “Mở miệng…”

Khương Ly sững người một chút, không chắc chắn nói: “A?”

Lý Ngọc búng ngón tay, một viên đan dược bay vào trong miệng Khương Ly.

Vốn dĩ dự định bán một viên Tụ Khí đan đi, đổi một món pháp khí cấp thấp hoặc là bùa chú phòng thân từ chỗ Tôn trưởng lão, nhưng khi nghe thấy những lời này của Khương Ly, cuối cùng Lý Ngọc thay đổi chủ ý.

Linh tệ quý giá, tình bạn càng đáng giá hơn.



Pháp khí và bùa chú có thể từ từ tích lũy, người bạn thật lòng đối với hắn lại chỉ có một.

Tụ Khí đan vào miệng, Khương Ly chỉ cảm thấy một đạo linh khí chạy lung tung trong cơ thể mình, mà trên cơ thể của hắn ta cũng rất nhanh xuất hiện tạp chất màu đen hôi thối khó ngửi.

Lý Ngọc đã dự đoán được trước, sau khi bỏ đan dược vào trong miệng Khương Ly, hắn lập tức kéo dài khoảng cách.

Không bao lâu sau, dưới một con suối nào đó ở núi Bạch Vân.

Một bóng người từ trên trời bay xuống, Lý Ngọc đã thay quần áo của mình, còn mang đến một bộ cho Khương Ly, Tụ Khí đan tốt nhất vẫn là dùng ở nơi hoang dã, nếu như ở trong nhà, trong phòng, ít nhất cũng phải đến nửa tháng là không thể ở được.

Lý Ngọc đặt quần áo ở bên cạnh, Khương Ly co mình trong dòng nước, nói: “Ngươi ném quần áo qua đây.”

Lý Ngọc không nhiều lời, cầm lấy quần áo, tiện tay ném qua đó, tiểu tử Khương Ly này hào phóng thì hào phóng, nhưng ngượng ngùng cũng là quá ngượng ngùng, giống như nữ nhân vậy, nếu như không phải phần ngực bằng phẳng không có gì, Lý Ngọc còn thật sự có thể cho rằng Khương Ly là nữ nhân.

Trong người Khương Ly có mạch thủy linh, tu hành công pháp thuộc tính thủy, cũng không cần lo lắng quần áo bị nước làm ướt.

Rất nhanh, Khương Ly đã mặc xong quần áo, từ trong nước đi ra ngoài, bởi vì Lý Ngọc cao hơn Khương Ly một cái đầu, quần áo của Lý Ngọc, Khương Ly mặc hơi rộng, nhìn có vẻ buồn cười.

Khương Ly bức bối chỉnh lại tay áo một chút, tò mò hỏi Lý Ngọc: “Tụ Khí đan của ngươi là ở đâu ra vậy?”

Giá cả của Tụ Khí đan không thấp, ít nhất cũng cần phải có năm trăm linh tệ mới có thể mua được, Khương Ly nghĩ không ra, Lý Ngọc lấy ở đâu ra được nhiều linh tệ như thế.