Mộ Luyến cầm đồ ăn đứng đờ ra, nghe tiếng hôn chùn chụt vang lên! Cô bùi ngùi: "Đúng là bức tranh của những người có tình yêu thương!"
Đợi đến khi tỉnh táo lại thì dì Linh mới nhớ ra sự tồn tại của Mộ Luyến, vui vẻ giới thiệu hai người với nhau.
Dì Linh: "Con trai, đây là hàng xóm của chúng ta. Con bé tên Mộ Luyến, cũng chính là người bạn tốt Mộ Mộ của mẹ đó.
Dì Linh: "Mộ Mộ, đây là Thi Nhất, con trai dì."
Mộ Luyến không màng đến sự xấu hổ trước đó, cất giọng chào hỏi: "Xin chào."
Thi Nhất hào phóng vươn tay ra với Mộ Luyến, nở nụ cười ngọt ngào thân thiện.
Mộ Luyến nghĩ thầm: "Nếu không phải trước đó có ấn tượng không tốt thì hẳn là cô đã bị vẻ vô hại của người đàn ông trước mặt lừa gạt."
Cô nhếch miệng mỉm cười, đưa tay nắm nhẹ một cái như để đáp lại anh rồi lập tức rụt tay về.
Thấy hai người đều thân thiện với nhau, khuôn mặt tươi cười của dì Linh lại càng xán lạn hơn nữa, sau đó dì ấy vui vẻ vào phòng bếp lấy đồ ăn.
Thi Nhất đi phía sau mẹ mình, thuận tay lấy thêm một bộ bát đũa. Sau đó anh mới nhàn nhã ung dung bước đến bàn ăn và đặt bát và đũa trước mặt Mộ Luyến.
Mộ Luyến ngẩng đầu nhìn anh một cái, trong mắt chỉ có sự kinh ngạc.
Thi Nhất nháy mắt với cô.
Mộ Luyến đờ người ra.
Trên bàn cơm, dì Linh rất phấn khởi, gắp đồ ăn cho Mộ Luyến và Thi Nhất không ngừng.
Mộ Luyến quan sát người đàn ông đối diện đang ăn uống vui vẻ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô, tiện thể nháy mắt với cô một cái. Anh làm cô cảm thấy rất không tự nhiên. Mặt cô nóng bừng. Bữa ăn này khiến tim cô như muốn nổ tung, người đàn ông này đúng là hiện thân của yêu tinh.
Dì Linh rất bảo vệ cô.
Thi Nhất vừa hỏi chuyện tin đồn, dì Linh đã lập tức giải thích: "Tin đồn đó là giả. Ngày đó Mộ Mộ ăn cơm với mẹ ở nhà mình, làm sao phân thân được. Tất cả những tin đồn ấy đều là bịa đặt."
Thi Nhất vừa nghe mẹ mình giải thích xong thì ánh mắt nhìn Mộ Luyến bỗng có thêm phần "thương tiếc", ngoài ra còn có cả "một chút tình cảm không thể nhìn thấu".
Cơm nước xong xuôi, dì Linh bảo Mộ Luyến dẫn Thi Nhất lên sân thượng chơi, còn dì ấy phải về phòng nghỉ ngơi.
Suốt cả đường đi, hai người không nói lời nào. Đến sân thượng, không ai bảo ai, mỗi người đều ngồi lên một cái xích đu rồi nằm xuống, cùng nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, sau đó thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng là một khoảng yên lặng kéo dài.
Một lúc sau, Thi Nhất lên tiếng hỏi: "Cô có dự định gì không?"
Mộ Luyến trả lời với giọng điệu bất cần: "Chờ bọn họ đi rồi tính sau. Bây giờ coi như đóng cửa ở nhà nghỉ ngơi."
Thi Nhất tiếp tục tán gẫu, hỏi: "Ở nhà có nhàm chán không?"
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông, chỉ thấy vẻ mặt tò mò của anh. Cô thầm rủa, sao một người đàn ông lớn xác như anh lại lắm chuyện thế không biết.
Sau khi ngắm nghía kỹ lưỡng khuôn mặt đẹp trai đó, cô bị mê hoặc đến nỗi tim đập thình thịch. Cô chột dạ, ngại ngùng không dám nhìn nữa, vội quay đầu đi chỗ khác, lấy lon nước bên cạnh mở ra uống một ngụm thật lớn, sau đó mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Cô hắng giọng một cái, bình tĩnh đáp: "Không chán. Bây giờ Internet phát triển như vậy, cái gì cũng có. Sao tôi lại phải buồn chứ?"
Sự thật là cô còn không thèm bật nguồn điện thoại. Ngày nào cũng vậy, ngoại trừ việc dùng chiếc máy tính cứng nhắc để học thì cô chỉ đọc sách, vẽ tranh. Ngoài ra cô còn nghiên cứu về việc mở cửa hàng buôn bán làm ăn, quả thực có rất nhiều việc để làm, rất bận rộn. Nhưng ở lì trong nhà nhiều ngày như vậy không ra ngoài thực hành thì mọi thứ học được cũng chỉ là lý luận suông, không đem lại hiệu quả tốt, dần dần Mộ Luyến cũng bắt đầu cảm thấy chán nản.