Chương 2

Sau khi ký hợp đồng chính thức, cô càng bận rộn hơn, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ tham công tiếc việc! Ba năm trôi qua thật nhanh, cô từ hậu trường đi ra trước màn hình và trở thành người dẫn chương trình vô cùng nổi tiếng!

Đợi đến khi hoàn toàn thích ứng với công việc, cô phải dùng tới hai năm để thả lỏng, chuyển đến một căn hộ mới, cuộc sống phải nói là cực kỳ tốt đẹp!

Nằm trên ghế sofa trong phòng khách, cô nghĩ: "Mình phải từ từ thay đổi công việc, không làm người dẫn chương trình nữa. Ở vị trí người dẫn chương trình, mình không tìm được cái tôi, cảm giác rất khó chịu, phiền não."

Sau một thời gian nghỉ ngơi, Mộ Luyến quay lại Công ty xin từ chức, vị sếp ngạc nhiên nhìn cô! Sếp bảo cô bình tĩnh lại, trở về suy nghĩ thêm vài ngày rồi hẵng quyết định.

Cô nghĩ nghĩ một chút rồi vẫn quyết từ chức, sếp thấy cô đã hạ quyết tâm thì cũng không làm khó nữa, liền đồng ý! Khi Mộ Luyến rời đi, vị sếp kia còn nói: “Bất cứ lúc nào em muốn thì vẫn có thể quay lại đây, công ty luôn chào đón em.”

Mộ Luyến cảm ơn sếp, cảm ơn sự bồi dưỡng của chị ấy!

Sau khi dẫn xong chương trình cuối cùng, lúc rời đi, cô còn quay lại nhìn sân khấu đã giúp cô toả sáng một lần cuối, trong lòng có chút không nỡ. Nhưng cô cũng hiểu rằng làm người không thể quá tham lam, bằng không sẽ chẳng tài nào toàn tâm toàn ý tập trung làm việc gì được, kết quả không chuyện gì nên hồn!

Cô quay về căn nhà mới, gặp được một dì gái hàng xóm rất nhiệt tình, hay gọi cô sang ăn cơm cùng. Tay nghề nấu nướng của dì ấy rất tốt, dạ dày cô từ đó bị dì ấy nắm trong tay!

Khi trò chuyện đến việc trong nhà, cô mới biết được dì ấy sống một mình. Trước đây dì ấy cũng có một người chồng quân nhân, hai người họ yêu thương nhau vô cùng, có điều một lần nọ, người chồng đi làm nhiệm vụ gặp phải chuyện không may và đã hy sinh. Mộ Luyến cảm thấy rất thương xót, bèn ôm lấy dì ấy an ủi!

Từ đó về sau, cô thường xuyên đến nhà dì hàng xóm ăn chực, thậm chí còn đưa cho dì ấy tiền cơm, nhưng dì ấy nhất định không chịu nhận!

Mộ Luyến: "Ngày nào cháu cũng đến ăn chực, không thể nào không biết xấu hổ được. Nếu dì không nhận một chút tiền này thì về sau cháu không dám đến đây nữa đâu!"

Sau khi cô dùng mọi lý do, dì hàng xóm mới đồng ý cầm tiền! Dì ấy nói với cô: "Dì lấy tiền ăn của cháu rồi nên ngày nào cháu cũng phải tới đây ăn cơm với dì nhé!"

Mộ Luyến: “Cháu cầu còn không được!” Kể từ đó bọn họ coi nhau như người thân, không giấu diếm nhau chuyện gì. Cứ đến tối là hai người lại cùng ra ban công uống trà, ngắm trăng, trò chuyện!

Sân thượng của hai nhà thông với nhau. Lúc mua nhà, cô còn lo sợ rằng hàng xóm không dễ sống chung, lo lắng hai bên sẽ gây chuyện với nhau chỉ vì cái sân thượng này. Bây giờ xem ra ông trời đã ban cho cô một căn hộ rất hoàn hảo, chỉ cần mở cửa sân thượng là có thể gặp được nhau, thật sự rất tiện!

Mỗi tối, hai người đều nằm dài trên xích đu ngắm trăng ngắm sao, uống trà ăn bánh, tám chuyện với nhau, khỏi phải nói thư thái biết bao nhiêu! Trong khoảng thời gian này, buổi sáng Mộ Luyến đi học, đến tối về nhà hưởng thụ cuộc sống vui vẻ với người thân của mình!

Tối hôm đó, cô học xong liền đi bộ về khu chung cư, trên tay là một ít bánh trái. Về đến nhà, thấy trước cửa có rất nhiều người, Mộ Luyến hỏi họ là ai, nhận được câu trả lời rằng họ là phóng viên, đến đây để phỏng vấn về mối quan hệ giữa cô và giám đốc Nhất Phàm Đồng! Họ hỏi cô rằng đêm hôm qua có phải đã vào khách sạn với người đàn ông có gia đình đó hay không, còn hỏi cô muốn phá hoại gia đình của người khác hay sao?