Để có thể nhìn rõ hơn, ánh mắt của anh gần như dán vào màn hình.
Đôi mắt tròn xoe, chiếc mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi hồng như cánh hoa, nước da trắng nõn... Thật sự rất giống Lương Kiều Đình.
Nếu đếm kĩ, anh và Lương Kiều Đình đã mười năm không gặp, dáng vẻ đáng yêu của cô thời cấp hai vẫn luôn in sâu vào tâm trí anh, anh đoán rằng khi cô trở thành một người phụ nữ thật sự thì sẽ có dáng vẻ như thế này.
Anh vội vàng lật xem lý lịch trên bàn, muốn xác định tên của cô gái kia, tuy nhiên trên tay anh chỉ có hai bản lý lịch của ứng viên quản lý, anh tìm một hồi mới nhớ ra, với quyền hạn của anh thì anh không quan tâm đến ứng viên của phòng kế hoạch, trừ khi là cấp trưởng phòng, cho nên lý lịch của ứng viên sẽ không trình lên cho anh.
Anh lập tức gọi điện thoại nội bộ, kêu trưởng phòng nhân sự tìm tài liệu của nữ sinh kia cho anh.
Lúc này, trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ mặc sơ mi lụa và váy bó sát, lộ ra đường cong lả lướt, vóc dáng lồi lõm.
Đó là nhân viên lễ tân của công ty, một cô gái có gương mặt xinh đẹp nhất công ty, tên là Trịnh Băng Đồng, hai mươi ba tuổi, cao một mét sáu lăm, nặng bốn mươi lăm cân, dáng người mảnh khảnh nhưng lại có ngực cup D tự nhiên.
"Cô là..." Trịnh Băng Đồng hơi nghiêng người về phía cô gái bị trễ.
"Chào, tôi là ứng viên cho vị trí chuyên viên kế hoạch."
"Cô tên là gì?" Trịnh Băng Đồng mở văn kiện trên tay.
Vừa nghe đến câu hỏi của Trịnh Băng Đồng, Từ Thâm Gia lập tức nín thở, ngoảnh mặt làm ngơ trước câu hỏi của vị trưởng phòng.
"Duẫn Khải Nguyên."
Duẫn Khải Nguyên?
Từ Thâm Gia sững sờ.
Đây không phải Lương Kiều Đình?
Chỉ là người giống người thôi?
"...Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?"
Từ Thâm Gia lấy lại tinh thần, hơi ngây ngốc đưa micro đến bên tai.
"Nói đi."
"Tổng giám đốc, bây giờ anh đang nói chuyện với Băng Đồng về nữ sinh kia à?"
"Đúng vậy."
"Cô ấy là Duẫn Khải Nguyên..."
Đó thật sự là Duẫn Khải Nguyên sao?
"Năm nay hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học, trước đây làm trợ lý cho một công ty khoa học kỹ thuật mạng. Bây giờ tôi sẽ gửi lý lịch cho anh..."
"Không cần."
"Không cần sao?" Giọng nói của trưởng phòng nhân sự, Phương Hà Thiến, có chút kỳ quái.
Bình thường Từ Thâm Gia sẽ không tự nhiên đi tìm tư liệu của một người nào đó, nhưng bây giờ lại nói không cần.
Nếu đã không phải là cô ấy thì mọi thứ đều không cần thiết.
Anh đặt micro xuống, dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Duẫn Khải Nguyên trên màn hình.
Thật sự rất giống, bao gồm cả dáng vẻ hốt hoảng lúc nãy.
Lương Kiều Đình cũng thường xuyên cẩu thả như vậy, cả cử chỉ và hành động đều cho thấy là một người không tự tin, chỉ khi ở trên đường đua điền kinh cô mới có thể hăng hái, nhưng sau khi gặp được "người kia", dù ở trong lớp thì cô luôn luôn tràn ngập sự tự tin.
Anh đột nhiên siết chặt tay vịn của ghế da.
"...Thông báo mà tôi đã gửi trước đây có nói, phỏng vấn thì không được đến trễ, bởi vì chúng ta báo danh cùng nhau." Giọng nói của Trịnh Băng Đồng lạnh lùng như cái tên của cô ấy.
"Xin lỗi, bởi vì tôi không quen thuộc khu vực xung quanh, xe buýt cũng không hoạt động, nếu không tôi đã có thể đến sớm hai mươi phút..."
"Thật xin lỗi." Trịnh Băng Đồng giơ tay lên ngăn không cho cô giải thích nữa: "Cô không quen thuộc khu vực xung quanh cũng không liên quan đến tôi, trước khi ra khỏi cửa cô nên tra cứu cho rõ."
"Xin lỗi."
Duẫn Khải Nguyên cắn môi dưới, vẻ mặt áy náy.
"Công ty chúng tôi đã có quy định, chỉ cần bạn đến muộn thì sẽ không được nhận vào, cho nên đừng lãng phí thời gian của nhau."
"Nhưng tôi chỉ đến muộn có hai phút..."
"Đó cũng là muộn."
Duẫn Khải Nguyên ngơ ngác nhìn cô ấy, vẻ mặt như sắp khóc.
"Mời đi cho."
Sau khi Trịnh Băng Đồng dùng tay làm dấu mời đi, cô ấy gửi một tờ giấy A4 cho những ứng viên khác.
"Hãy trả lời những câu hỏi này trước khi phỏng vấn, nhớ viết tên của mình vào, một lát tôi sẽ thu lại."
Duẫn Khải Nguyên nhìn các ứng viên đang cúi đầu viết, cô cô đơn xoay người đi, sau đó biến mất khỏi màn hình.
Từ Thâm Gia nhìn chằm chằm hình ảnh Duẫn Khải Nguyên đã rời khỏi, chưa kịp suy nghĩ gì đã cầm tai nghe lên.
Trịnh Băng Đồng nghe được tiếng chuông điện thoại ở quầy lễ tân, cô ấy nhanh chóng đi về quầy lễ tân với đôi guốc kêu cóc cóc.
"Xin chào, tôi là Băng Đồng."
"Băng Đồng."
"Chào tổng giám đốc, cho hỏi có chuyện gì?"
Lúc này giọng nói của Trịnh Băng Đồng như được ngâm nước đường, ngọt đến mức hoàn toàn không nghe thấy giọng nói lạnh âm năm độ khi nói chuyện với Duẫn Khải Nguyên lúc nãy.
"Lúc nãy có một người tên Duẫn Khải Nguyên, cô ấy không có đến trễ."
"Hả?" Trịnh Băng Đồng sửng sốt.
"Tôi đã theo dõi trên màn hình, lúc cô ấy đến là hai giờ đúng."
"Ồ..."
Giọng nói của Trịnh Băng Đồng có chút do dự, có thể thấy cô ấy cũng không hoàn toàn tin vào lời nói của Từ Thâm Gia.
Bởi vì vào lúc hai giờ, cô ấy đã đến đếm số người, rõ ràng là Duẫn Khải Nguyên đã đến muộn.
Nhưng nếu tổng giám đốc đã nói là Duẫn Khải Nguyên không đến muộn thì cô cũng không thể phản đối tổng giám đốc.
"Gọi cô ấy quay lại điền vào phiếu câu hỏi đi."
"Dạ vâng, tổng giám đốc."
Trịnh Băng Đồng bỏ ống nghe xuống, nhìn xung quanh một cái nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Duẫn Khải Nguyên đâu nữa.
"Đi nhanh thật đấy."
Cô ấy suy nghĩ rồi đi đến thang máy, đúng là Duẫn Khải Nguyên đang đợi thang máy.
Cửa thang đã mở, Duẫn Khải Nguyên đang muốn bước vào.
"Này, đợi một chút."
Duẫn Khải Nguyên ngạc nhiên quay đầu lại.
"Tổng giám đốc của chúng tôi...Ừm, nói cô không đến trễ, cô có thể quay lại phỏng vấn."
"Tôi...Không đến trễ?" Duẫn Khải Nguyên ngạc nhiên, nhếch cái miệng nhỏ lên: "Nhưng thật sự tôi đã đến trễ hai phút."
Trịnh Băng Đồng cảm thấy người này thật ngốc, nhưng ngây thẳng cũng tốt.
"Tổng giám đốc nói không có là không có, mau vào đi."
"Được!" Duẫn Khải Nguyên vui vẻ nhếch miệng cười, sau đó vội vàng đi theo Trịnh Băng Đồng quay về khu vực chờ.
Những ứng viên vẫn đang điền phía câu hỏi của phòng kế hoạch nhìn thấy Duẫn Khải Nguyên quay lại, sắc mặt ai cũng hiện lên sự ngạc nhiên.
Biết mình thật sự đã đến muộn, Duẫn Khải Nguyên xấu hổ tìm một chỗ trống để ngồi xuống, sau đó nhận lấy bài thi từ Trịnh Băng Đồng.
"Cảm ơn."
Gương mặt tươi cười khi cảm ơn Trịnh Băng Đồng của cô đã tình cờ lọt vào ống kính.
Thật sự rất giống!
Từ Thâm Gia nhíu mày.
Chết tiệt, tại sao anh vẫn không quên được người phụ nữ đó, thậm chí còn tự mình phá bỏ những quy tắc mà mình lập ra?
Rõ ràng cô không phải là Lương Kiều Đình!