" Đại ca!" Ảnh Nguyệt lén nhìn Tất Duy.
" Chuyện gì?"
" Chúng ta có phải là nên trở về rồi hay không?" vừa rời cung cậu cứ cho rằng Tất Duy sẽ đưa mình về phủ, nhưng xem có vẻ không phải như vậy. Tất Duy cho ngựa chậm rãi đi hết trong rồi ngoài thành cũng không nói lời nào: " Mẫu thân sẽ lo lắng."
Hắn không quá quan tâm đến lời nói của Ảnh Nguyệt mà vẫn nắm dây cương để ngựa đi về phía trước, Tất Duy giống như đang cố tìm kiếm một thứ gì đó: " Mẫu thân bảo ta dẫn đệ dạo chơi không phải sao?"
" Nhưng....!" Lo lắng nhìn trời mây đen bao phủ Ảnh Nguyệt trong lòng thấp thỏm không yên: " Đệ cảm thấy hay là để lần khác được không? Trời sắp mưa, chúng ta trở về đi."
" Chỉ một cơn mưa đệ lo lắng cái gì?"
" Đại ca, xin huynh....trở về đi được không. Cầu xin huynh!" Ảnh Nguyệt run rẩy níu lấy tay Tất Duy.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi tột độ của Ảnh Nguyệt, đến cả sắc mặt cũng tái đi mà Tất Duy lấy làm lạ. Dự định ban đầu của cậu đành hoãn lại, thúc ngựa về Oa phủ. Từ xa trông thấy bóng ngựa của hai người An An mừng rỡ chạy lại đỡ chủ: " Đại thiếu gia, nhị thiếu gia cuối cùng cũng trở về rồi."
" An An!" Ảnh Nguyệt được Tất Duy đỡ xuống đã ôm cứng lấy tướng người nhỏ của An An mà vẫn run sợ.
" Thiếu gia đừng sợ, không sao nữa rồi. Tiểu nô đưa thiếu gia về phòng, sẽ không gì nữa." Tiểu oa tử chấn an rồi dìu Ảnh Nguyệt đi.
Tất Duy nhìn theo bóng lưng của cả hai không dấu vẻ ngạc nhiên trên gương mặt, Ảnh Nguyệt đang sợ hãi cái gì? Một giọng nói từ phía sau như gỡ rối khúc mắc của cậu: " Thiếu gia đang tự hỏi nhị thiếu gia xảy ra chuyện gì?"
" Uẫn Lân?"
" Như thiếu gia thấy đó. Cậu ấy không phải đang diễn kịch, mà thật sự đã quên bản thân mình là ai." Uẫn Lân nói với vẻ đương nhiên.
" Ta không cần ngươi giải thích."
" Thiếu gia không tin cậu ấy không phải sao? Cả người cả hoàng thượng." Có lẽ trong tất cả người có thể biết rõ con người của Ảnh Nguyệt ra sao chỉ có mình cậu. Có thể ngoài Uẫn Lân thì chỉ có phu thê Oa tri phủ thật sự tin tưởng hài tử của mình.
" Ta không quan tâm." Tất Duy quay lưng bỏ đi không muốn cùng người này đôi co.
" Nhị thiếu gia sợ trời mưa đấy."
Hắn dừng lại với vẻ mặt nghi hoặc: " Sợ trời mưa?"
Uẫn Lân mỉm cười: " Từ lúc tỉnh lại nhị thiếu gia mất trí nhớ nhưng mỗi khi trời mưa xuống hay phải chạm vào nước thì tỏ ra vô cùng sợ hãi." Ngưng một khắc cậu lại tiếp: " Trái ngược với người phải không đại thiếu gia?"
" Sợ trời mưa sao?" Tất Duy ngẩng đầu nhìn vài giọt mưa nhỏ rơi xuống. Cơn mưa của hàng triệu năm trước cũng giống như bây giờ nhưng người đó lại không còn nữa. Hắn tìm kiếm bao lâu cũng chỉ là vô vọng mà thôi nhưng hắn chưa từng bỏ cuộc.
Từng cơn lạnh buốt ôm lấy thân thể, muốn tháo chạy thật nhanh nhưng không cách di chuyển, bên tai Ảnh Nguyệt có thể nghe được nhiều tiếng người xa lạ: " Cứu tôi."
" Mang nó đi."
" Nhanh chóng mang nó đi và trả lại cho chúng tôi sự an bình."
" Xin lỗi chúng tôi không còn cách nào khác, hãy tha thứ cho chúng tôi."
Khẽ nhướng đôi mắt Ảnh Nguyệt có thể nhìn thấy rất nhiều người ở đó, bọn họ từng là những người mình muốn bảo vệ: " Tại sao?...các người tại sao?"
" Vương tử....người cố gắng lên, người không được bỏ cuộc." Kha Ninh vùng khỏi đám đông cố chạy đến nhưng lại bị giữ lại: " Buông tay, các người điên hết rồi sao?"
" Kha Ninh, cô phải hiểu. Chúng ta không còn cách nào khác."
" Tất cả các người sẽ phải hối hận, nếu vương tử xảy ra chuyện chúng ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ các ngươi." Nàng bất lực nhìn người nọ bị nhấn chìm trong nước lũ mà căm hận từng lời.
Nặng nề, lạnh giá và choáng ngợp, Ảnh Nguyệt chỉ trông thấy đôi tay mình đang cố vương ra xa: " Cứu ta....ngươi đâu rồi? Đang ở đâu...nhanh đến cứu ta......" Tại sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy, tại sao?
" Thiếu gia, thiêu gia sao vậy?"
" Cứu ta...!" Cơ thể Ảnh Nguyệt từng đợt run lên, mồ hôi ra làm ướt đẫm cả y phục: " Nhanh cứu ta."
An An lo lắng nhìn chủ tử liên tục la hét xin cứu mạng liền nắm lấy bả vai Ảnh Nguyệt lay mạnh: " Thiếu gia, người làm sao vậy. Mau tỉnh lại thiếu gia."
" Không...!" Ảnh Nguyệt giật mình mở mắt, vẫn chưa thực sự bình tĩnh cậu thở gấp, đảo mắt một vòng khắp nơi nhận ra là phòng của mình cậu mới bình tĩnh lại: " An An?"
" Là tiểu nô. Thiếu gia cảm thấy thế nào rồi?"
" Ta!" Ảnh Nguyệt ngồi dậy tựa mình vào tường tự chấn an mình mọi việc đều ổn: " Không gì, ta lại thấy ác mộng mà thôi."
" Để An An lấy khăn ướt cho thiếu gia, cả người thiếu gia đều là mồ hôi cả."
" Mưa đã tạnh?"
Vắt khô khăn trong chậu nước sạch An An mang đến nhẹ lau đi mồ hôi trên trán Ảnh Nguyệt: " Tuy đã ngớt nhưng vẫn chưa tạnh hẳn. Mỗi khi mưa xuống người đều gặp ác mộng cả, cho dù đã uống thuốc an thần của Uẫn Lân ca ca cũng không có tác dụng. Thiếu gia đã mơ thấy gì ?"
" Ta...!" Cậu im lặng suy nghĩ: " Ta cũng không rõ, cảm giác sợ hãi như thể mình không tài nào thở được. Rất nhiều người....có rất nhiều người nhìn ta...và....họ chỉ là đừng nhìn." Những ánh mắt thờ ơ đó, tất cả bọn họ đều đang...là vui mừng?
" An An không hiểu....thiếu gia cứ liên tục nói cứu ta....còn có gọi ai đó...!"
Cậu ngạc nhiên nhìn An An: " Gọi?...ta đã gọi ai?"
" Tiểu nô cũng không nhớ rõ, người gọi rất nhiều lần rồi còn nói cứu ta, hình như là.....là gì nhỉ?"
" Ta thật gọi tên người nào đó sao?"
" An An nói thật mà." Cậu gãi đầu cười cho qua: " Chỉ là không nhớ gọi là gì, mà thiếu gia có quen biết ai bên ngoài sao? Nghe cách người gọi rất là tha thiết."
" Ta không biết, chỉ là vô tình gọi trong mơ thôi."
" Dù gì cũng chỉ là một cơn ác mộng nên thiếu gia đừng quá lo lắng, có thể là do người suy nghĩ nhiều quá." An An bưng lên chậu nước: " Thiếu gia nghĩ đi, tiểu nô đi thay nước sẽ quay lại ngay."
Ảnh Nguyệt nhìn một khoảng trống trong phòng mà cảm thấy có một thứ gì đó kỳ lạ đang dâng lên trong lòng, giấc mơ vừa rồi chính cậu cũng không nhớ rõ nhưng mình thật sự giống như đang mơ hồ chờ đợi một người: " Tại sao ta đối với cái tên mà chính mình cũng không biết này ta có một niềm mong đợi không thể lý giải?"