Chương 7

Những năm sau đó, hoàng đế tức giận ném tách trà về phía thái tử. Tịnh Vũ không né tránh vẫn hứng cả tách trà nóng đổ lên người, hắn dùng ánh mắt kiên định đối diện: " Phụ hoàng bớt giận."

" Nói cho ta một lý do." Hoàng đế lớn tiếng.

" Nhi thần cảm thấy mình không có năng lực để trị vị giang sơn, xin người hãy thu lại thân phận thái tử của nhi thần."

" Hồ ngôn, Ngươi và Tịnh Phong là một tay ta rèn luyện dạy dỗ. Có năng lực hay không đến phiên ngươi nói?"

" Phụ hoàng xin thành toàn." Tịnh Vũ dập đầu.

" Ngươi dám....!"

Tịnh Vũ như vậy không có ý thay đổi, nhi tử mà hoàng đế hết lòng bồi đắp để kế vị mình lại đang quỳ van xin được từ đi danh phận thái tử: " Chuyện này từ nay về sau không cần nhắc lại nữa." Hoàng đế phức tay bỏ đi.

Tịnh Vũ vẫn quỳ ở thư phòng không đứng lên. Hắn vẫn cứ nhất định muốn xoay chuyển hoàng đế, nhìn hắn như vậy Tịnh Phong cũng không đành lòng đích thân đến khuyên nhủ: " Hoàng huynh, hà cớ gì phải như vậy?"

" Đệ không hiểu đâu." Tịnh Vũ nâng khóe môi.

" Làm như vậy có đáng hay không?"

" Vì y, không có gì không đáng cả."

" Huynh....!" Tịnh Phong đứng bên cạnh hắn nhìn long ỷ phía trên: " Bao đời huynh đệ tương tàn chỉ vì ngai vị, hoàng tộc vốn không có tình thân là vậy. Tranh đấu đoạt lợi mưu hại lẫn nhau chỉ người chiến thắng cuối cùng mới có thể nắm trọn cả giang sơn. Huynh lại vì một câu nói của hắn mà từ bỏ nó một cách dễ dàng."

" Chỉ khi y muốn cùng ta ngồi trên đó."

" Một khi có quyền lực huynh sẽ có mọi thứ không phải sao? Muốn khiến hắn vĩnh viễn bên mình có gì là khó?"

Tịnh Vũ mỉm cười: "Tình cảm không đơn giản như đệ vẫn nghĩ. Khi đệ yêu một ai đó và còn quan trọng hơn chính mình đệ sẽ hiểu vì sao hôm nay ta làm vậy."

" Vậy sao?" Tịnh Phong trầm giọng: " Có lẽ một ngày nào đó đệ sẽ hiểu rõ những gì huynh muốn nói." Một người còn quan trọng hơn chính mình, hắn cũng có một người như vậy đề quan tâm không phải sao?

Ảnh Nguyệt đã 14 tuổi nhưng gương mặt vẫn như vậy đáng yêu tinh nghịch, trên người bận y phục dày giữ ấm, cậu lén lút bên cầu Liêu Vinh nhìn sang bên kia hồ, Minh Nguyệt chừng chừ: " Thiếu gia hay là thôi đi, nếu để đại thiếu gia biết chắc chắn sẽ nổi giận."

" Huynh ấy những năm gần đây rất lạ, đột nhiên như trở thành một người khác, thường xuyên rời nhà rất lâu mới trở về, còn mang về loại hoa tim ấy trồng thật nhiều, lại nghiêm cấm không cho ai đến gần. Ta nhất định phải tìm hiểu xem hồ lô của huynh ấy đang bán thuốc gì." Vì lạnh Ảnh Nguyệt vừa hà hà vài cái vào lòng bàn tay rồi áp lên hai má phùng phình.

" Trời đang rất lạnh, thiếu gia hay là trở về phòng đi lỡ người bị bệnh thì sao?" Minh Nguyệt nhìn tới nhìn lui sợ người đến.

" Ngươi lo xa cái gì, ngươi không muốn thì đi đi ta sẽ một mình qua đó."

" Nhưng mẫu thân nói nô tỳ lúc nào cũng phải xem chừng hầu hạ thiếu gia."

" Ngươi lúc nào cũng mẫu thân mẫu thân, Mỹ Mỹ bảo ngươi chết thay ta ngươi cũng đồng ý sao?"

Minh Nguyệt cúi gầm mặt: " Tôi....!"

Ảnh Nguyệt xua tay vượt qua mặt Minh Nguyệt: " Không nhiều lời với ngươi nữa, ta tự mình đi....tránh....á...."

" Thiếu gia.....!" Minh Nguyệt lo lắng nhìn Ảnh Nguyệt sắp ngã xuống nước, đúng lúc không biết từ đâu một nam nhân bận bạch y bay đến ôm lấy cậu.

Vòng tay qua eo nhỏ Tịnh Phong thuận tiện ôm luôn người vào lòng: " Không sao rồi."

" Phong....phong ca ca?"

Tịnh Phong tức giận, nếu cậu đến trễ một chút thì không biết tiểu gia hỏa này sẽ thế nào:" Tiểu Nguyệt, ngươi biết bây giờ là mùa gì không? Ngươi không muốn sống nữa?"

" Là vì.....!" Ảnh Nguyệt đang định nói thì cậu cảm thấy có gì không đúng, nhìn trước nhìn sau cậu làm lạ, giống như có ai đẩy mình. Xung quanh tây phòng vì Tất Duy không cho ai đến gần cũng sẽ không có người đến cứu, hiện tại đang là mùa đông, nếu thật sự rơi xuống hồ còn không phải bị cóng chết sao? Không suy nghĩ nhiều cậu chỉ luôn Minh Nguyệt: " Ngươi vì sao lại đẩy.....!" Ảnh Nguyệt chợt ngừng lại, vừa rồi trước khi sắp ngã xuống hồ giống như có người đẩy mình từ phía sau.

Minh Nguyệt cả người run lên không dám động mà lo lắng nhìn Ảnh Nguyệt: " Thiếu gia....người không sao chứ, người làm tôi sợ muốn chết."

" Không có gì!"Có phải cậu đã nhầm rồi hay không? Minh Nguyệt sao có thể làm vậy, cô chỉ là một nữ nhi yếu đuối nhút nhát.

Âm giọng của Tịnh Phong trở nên đáng sợ, hắn nhìn tiểu tỳ nữ có phần run lên như con thú bị thương trước mắt: " Là ngươi đẩy hắn?"

" Sao....sao cơ? Tôi không có."

Thấy Tịnh Phong vội kết luận Ảnh Nguyệt chen vào: " Không có, Phong ca ca đừng hiểu lầm. Là ta tự trượt chân thôi."

" Ngươi tốt nhất đừng để ta biết mình có làm gì tổn hại hắn."

" Nô tỳ không dám.....!"

Ảnh Nguyệt kéo kéo tóc Tịnh Phong: " Phong ca ca, đến đây làm gì?"

" Muốn gặp ngươi."

Mới vừa rồi còn đáng sợ như vậy bây giờ lại nhanh chóng trở nên dịu dàng sủng nịnh hôn lên trán mình, Ảnh Nguyệt hí hửng cười: " Thật sao, huynh?"

" Mấy hôm nay không thấy Tiểu Nguyệt vào cung, ta buộc lòng phải tự mình đi ra."

" Là vì trời đông có tuyết, mẫu thân không muốn ta ra ngoài sẽ bệnh."

" Ngươi chịu ở yên một chỗ sao?"

Ảnh Nguyệt hứng thú quên luôn mục đích mình lén đến tây phòng: " Ta muốn ra ngoài chơi, mẫu thân không cho ta đi, ở nhà chán lắm."

" Được."

Thân nhiệt của người nọ rất dễ chịu, Ảnh Nguyệt rút rút sâu vào ngực hắn: " Ấm quá."

" Tiểu Nguyệt lạnh lắm sao?"

" Ân!"

" Ta sẽ cho người mang đến vài chiếc áo lông chồn tuyết mới được tiến cống, Phụ hoàng ban cho ta cũng không dùng đến. Tất cả đều cho ngươi!"

" hì hì."

Nhìn Tịnh Phong bồng Ảnh Nguyệt rời đi trong mắt Minh Nguyệt ánh lên sự ghen tỵ, vì sao nàng cùng thiếu gia sinh ra chung thời khắc, vì sao nàng mang cái tên cũng giống như thiếu gia vậy, nhưng tất cả những gì tốt đẹp nhất đều là của thiếu gia, còn nàng....nàng thì sao? Nếu nàng cũng có gia cảnh tốt hơn, nếu nàng cũng là một thiên kim tiểu thư thì có khi nào người đó chịu nhìn nàng hay là không? Bất chợt trên nền cỏ có vật gì óng ánh nắng Minh Nguyệt cầm lên: " Đây không phải ngọc đai của hoàng tử sao?". Ngày trước khi Ảnh Nguyệt mang ngọc khoe với Uẫn Lân nàng cũng đã thấy qua. Trông chữ Phong khắc trên mảnh ngọc Minh Nguyệt nắm chặt lấy rồi ôm vào ngực: " Tứ hoàng tử."