Chương 40

" Uẫn Lân, muội ấy thế nào rồi?"

Bắt qua mạch cho Minh Nguyệt, Uẫn Lân cẩn thận kéo lại chăn cho cô mới cười với Ảnh Nguyệt: " Không sao đâu thiếu gia, chỉ bị ngất đi cũng không có chỗ nào bị thương nên đừng lo lắng quá."

" Không sao thì tốt rồi."

" Thiếu gia, trong người cảm thấy thế nào. Thật sự đã nhớ lại tất cả?"

" Là thật, nếu không tin ngươi cứ tự mình xem qua đi."

Chừng chừ một hồi cậu lại nói: " Điều này thật lạ, ngay cả sư phụ cũng không có cách giải thứ độc này mà chỉ có thể tạm thời khống chế không cho ký ức bị cản trở. Không biết ngượi đã giải độc cho Hoàng thượng và thiếu gia là ai, Uẫn Lân có thể gặp người đó được hay không?"

" Đương nhiên, ta cũng rất muốn cảm ơn các huynh ấy...còn rất nhiều chuyện mà ta cần được giải thích."

Uẫn Lân mỉm cười rồi lại nhìn về phía Tất Duy và Tịnh Phong, hai người họ đã rất lâu vẫn không nói tiếng nào mà không khí vẫn không bớt căng thẳng: " Thiếu gia, họ sẽ không sao chứ?"

" Ta cũng không biết, nhưng nếu bây giờ ta lên tiếng nói thay cho ai thì người còn lại cũng sẽ không vui nên cách tốt nhất vẫn là im lặng thì hơn."

" Ta nói này thiếu gia, nếu nhất định phải lựa chọn chỉ duy nhất một người trong hai người họ thì phải chọn ai đây?"

Ảnh Nguyệt giật mình khẽ đẩy Uẫn Lân: " Ngươi nói cái gì mà chọn?"

" Người không nhìn thấy nhưng ta nhận ra, tình cảm giữa người và Hoàng thượng như thế nào ta rõ nhất nhưng người cũng biết rồi đó. Đại thiếu gia rất ít khi ở trong phủ, hắn cứ nhất định muốn tìm một người mà bây giờ lại khẳng định người đó là thiếu gia. Theo ta người không nhất định giải quyết một lần thì chuyện này không ổn...!"

" Cho dù là Phong ca ca hay đại ca cũng đều là những người rất quan trọng với ta, nếu bắt ta phải chọn...ta thật sự không thể."

Uẫn Lân ngạc nhiên: " Thật là, lúc trước còn nhất định muốn hoàng thượng nhớ ra mình bây giờ người phân vân không dám chọn lựa. Thiếu gia, có phải là tham lam quá rồi hay không?"

" Ngươi nói bậy cái gì? Tình cảm của ta đối với hoàng thượng chính là tình cảm sâu nặng, với đại ca bên cạnh cùng lớn lên cũng không phải nói liền mang vứt bỏ...nhưng...!" Ảnh Nguyệt lưỡng lự, có thật y đang vì tình thân đối với Tất Duy mà không muốn lựa chọn hay còn vì một thứ gì đó khác: " Ta cảm thấy có gì đó rất lạ...giống như ta vừa bỏ quên một điều gì đó vô cùng quý giá...!"

" Tiểu Nguyệt."

" Á...!" Đang cùng Uẫn Lân to nhỏ thì bất ngờ lại bị người nhất bổng lên một cách dễ dàng: " Phong ca ca làm gì vậy?"

" Ta mới nên hỏi ngươi cùng hắn đang nói thứ gì, thú vị đến ta gọi cũng không nghe thấy?"

" Không có...bỏ ta xuống!"

" Ta muốn nghe các ngươi vừa to nhỏ điều gì, không trả lời đừng nghĩ đến chuyện ta để ngươi thoát dễ như vậy."

Ảnh Nguyệt lúng túng: " Ta...ta đã nói không có, cứ làm ồn như vậy sẽ ảnh hưởng tới Minh Nguyệt đấy."

Tịnh Phong tắt đi nét cười trên mặt, thay vào đó là âm giọng đáng sợ: " Ngươi vẫn còn lo cho nàng, có biết tất cả những việc này là từ ai mà ra?"

" Ta biết, nhưng....!"

" Uẫn Lân."

Tịnh Phong đột nhiên đổi hướng sang làm Uẫn Lân giật mình mà nhanh chóng cúi đầu đáp trả: " Vâng hoàng thượng?"

" Ngươi chắc rằng cũng có thể chế ra loại thuốc đó đi?"

" Cái đó...!" Chỉ nghe cũng biết hoàng đế đang muốn nói đến thứ khiến con người bị mờ ảo trí nhớ đó: " Đúng là trong sách sư phụ để lại có nói tới, Bình Cung cũng từ đó mới làm ra những chuyện này...nhưng thần không muốn chế ra thứ thuốc hại người này."

" Trẫm ra lệnh cho ngươi phải làm, khiến cho cô ta không cần nhớ đến nữa mà tiếp tục làm Oa tam tiểu thư của mình. Tốt nhất đừng khiến trẫm phải tự mình xuống tay..."

" Phong ca ca!"

Uẫn Lân ngạc nhiên, không ngờ hoàng đế có thể sử dụng cách này. Nhưng vẫn tốt hơn là phải bỏ mạng, tuy nói Minh Nguyệt làm nhiều việc sai nhưng cũng vì cuộc sống trước kia của bản thân lại quá tàn nhẫn và bất công mới khiến cô trở thành con người như bây giờ. Có lẽ đây đã là cách tốt nhất: " Thần đã hiểu."

Xảy ra nhiều chuyện như vậy cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp, qua mấy ngày không an ổn vì Tịnh Phong gần như ngày nào cũng đến Oa phủ nhưng mỗi lần gặp Tất Duy đều như có chiến tranh xảy ra. Hết một ngày nữa vất vả lắm mới khiến hoàng đế chịu trở về cung, Ảnh Nguyệt mỗi đêm mới có thời gian sắp xếp lại trí nhớ của mình: " Tại sao ta vẫn có gì đó cảm thấy không đúng?"

" Thiếu gia, người nên ngủ sớm đi. Cũng đã trể lắm rồi...!"

Thấy An An sắp thổi tắt nến Ảnh Nguyệt vội vàng ngăn lại, gần đây thường nghe có những tiếng nói trong đầu khiến y mệt mỏi. Chuyện như vậy xảy ra còn nhiều hơn cả khi bị mất ký ức: " Khoan đã, ta vẫn chưa muốn ngủ."

" Không được, phu nhân đã nói phải xem chừng người. Nếu thức quá khuya không tốt cho thiếu gia đâu." Nói rồi An An lại thổi tắt luôn ngọn nến, cậu bước ra ngoài khép cửa lại còn nói vọng vào: " Hoàng thượng nói sau buổi thượng triều ngày mai thì sẽ lại đến, thiếu gia cũng không cần vui đến mất ngủ như vậy...!"

" Tên tiểu tử nhà ngươi nói ngu ngốc cái gì!" Ảnh Nguyệt đỏ mặt vì câu nói của An An mà lớn tiếng: " Lần sau sẽ bỏ đói ngươi cho ít nói lại."

" An An không dám nữa đâu...thiếu gia nghĩ sớm đi."

" Tên nhóc này...!" Ảnh Nguyệt mắng thầm rồi lại chìm vào suy nghĩ một hồi sau y mới nhận ra căn phòng chìm trong màu đêm đen tĩnh lặng có vài phần đáng sợ, nằm trằn trọc cố nhắm mắt vẫn không thể ngủ. Đột nhiên y cảm thấy dường như có người mà bật dậy: " Là ai?"

" Vù vù...lạch cạch...!"

Tiếng gió thổi làm cánh cửa có va chạm kêu lên làm Ảnh Nguyệt bất giác rùng mình, căn phòng vẫn chìm trong màu đêm đen chỉ có thể lờ mờ nhìn vật bằng ánh sáng trăng bên ngoài. Đến khi mắt chạm tới một bóng người bên cạnh cửa đã khiến y hoảng đến muốn la lớn nhưng lại không có sức để giọng phát ra, cuối cùng cố gắng mới có thể thều thào thành tiếng: " Ngươi...ngươi là ai....?"

" Đến đây!"

" Ngươi...!" Ảnh Nguyệt giật mình, chuyện này y đã từng gặp qua một lần ở tây phòng của Tất Duy. Nhìn kỹ hơn một chút về giọng nói và hình dáng Ảnh Nguyệt càng thêm khẳng định đây đúng là hài tử ngày hôm đó: " Là ngươi....ngươi là...Uyễn Quân?" Không thấy tiếng trả lời Ảnh Nguyệt run rẩy kéo ra chăn với tay muốn đốt nến lên còn cố ý nói thêm vài tiếng: " Ngươi đến...có phải có gì muốn nói với ta?"

" Đi thôi!"

" Đi?" Ảnh Nguyệt ngừng lại tay, Tất Duy đã từng nói nếu gặp lại thì muốn mình chuyển lời. Sợ để người đi mất y nhanh bước xuống giường nhưng cũng không dám đến quá gần: " Khoan đã, có phải ngươi quen với đại ca của ta?"

"...!"

" Huynh ấy nói bản thân đang giữ một vật mà ngươi luôn muốn tìm kiếm, ngươi hay là đến gặp huynh ấy một lần đi."

" Âu Khắc....!"

" Âu Khắc?"

" Cuối cùng cũng có thể chờ được...!" Hài tử vừa nói vừa chậm quay đầu đối diện cùng Ảnh Nguyệt đưa tay của mình ra: " Chúng ta đi thôi."

" Ngươi đang nói ta?"

" Phải đi thôi!"

" Ta...!" Ảnh Nguyệt ngạc nhiên, gương mặt đáng yêu bầu bĩnh cùng nụ cười rạng rỡ kêu gọi mình. Giống như không thể tự mình kiểm soát y chậm đi về phía trước rồi mở cửa ra, mắt nhìn vào màn đêm đen mà thì thầm vài tiếng: " Cuối cùng cũng đã chờ được...mình phải đi...!"

Nến trong phủ đã tắt từ sớm chỉ còn lại vài chiếc đèn l*иg trước những dãy phòng, gia nhân cũng đã trở về phòng ngủ. Ảnh Nguyệt chỉ biết bước về phía trước mà không biết mình đang muốn đi đâu, y chỉ biết cần phải đi. Nếu vẫn ở đây...nếu không đi thì sẽ không kịp mất, thần trí không tỉnh táo thì Ảnh Nguyệt bị kéo lại: " Ngươi đang muốn đi đâu?"