Chương 39

" Hôm nay ngươi lại đến sao?"

Bóng lưng nhỏ không cần quay lại nhìn hắn làm Tất Duy có chút không hài lòng, hắn bước đến ngồi bên cạnh y cùng hướng mắt về một phía trên cánh đồng bao la ngập tràn màu tím của hoa cát cánh: " Ngươi không cần nhìn cũng biết là ta?"

" Cũng chỉ có ngươi mới đến nơi này để làm phiền ta."

" Nói làm phiền khó nghe vậy sao? Ta cũng là được nhờ vả cần chăm sóc ngươi nên không thể không lo." Hắn đưa tay muốn chạm tới nhưng lại như chạm vào ảo ảnh mà xuyên qua người y: " Dù thử rất nhiều lần nhưng kết quả vẫn không thay đổi là mấy."

Giọng nói của hài tử vẫn như vậy không có sự để tâm: " Đừng cố gắng vô ích nữa, ngươi vốn không thể chạm được vào ta. Hơn hết thứ ngươi được nhờ vả xem chừng là phần mộ kia chứ không phải ta!"

Tất Duy nghiêng đầu nhìn một ngôi mộ nhỏ giữa cánh đồng hoa này mà trong tâm có một nỗi buồn khó nói: " Huyễn Uyễn Quân!"

" Sao?"

" Ngươi cứ định tiếp tục lưu lại mà chờ đợi người đó như vậy sao?"

Bờ vai nhỏ khẽ động im lặng như không muốn trả lời nhưng hồi lâu lại vẫn lên tiếng: " Ngoài chờ đợi, ta không còn cách nào khác."

" Vậy ngươi thật ra...!" Ngươi thật ra đã từng có bao giờ muốn quay đầu lại nhìn ta? Hắn rất muốn hỏi câu đó nhưng so với người kia hắn không đáng là gì, nếu đã biết câu trả lời thì tại sao phải bắt y phải trả lời rồi tự mình phá đi một niềm tin nhỏ nhoi mà bản thân đang có: " Nếu một ngày nào đó người không thể tiếp tục ở lại đây...ngươi phải đi, nhưng vẫn chưa thể đợi được hắn thì sẽ thế nào?"

" Sẽ có sao?"

" Đương nhiên, đó là quy luật của trời đất. Nhưng có thể đó lại là một chuyện tốt, như vậy ngươi sẽ bắt đầu một cuộc đời mới mà không cần phải ở đây một mình để chờ đợi người đó."

" Ta biết!" Giọng của y có vài phần run lên: " Ta cũng từng nghĩ rất nhiều, nếu thật sự không thể ở lại...ta rất sợ sẽ phải quên đi hắn. Ta không dám nghĩ đến sẽ có một ngày nào đó mình lại sẽ bắt đầu một cuộc sống mới với một thân phận mới mà không có bất cứ ký ức gì về hắn."

" Uyễn Quân...!"

" Tuy vậy nhưng ta tin...nếu thật sự có lúc đó Âu Khắc vẫn sẽ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ta. Hắn đã hứa...hắn đã hứa sẽ đến tìm ta, Âu Khắc chưa bao giờ lừa dối ta. Và chỉ cần khi đó đến ta nhất định sẽ lại có thể trở về bên cạnh hắn!"

" Ngươi thật là...!"

" Tất Duy."

"...!"

" Ngươi nói ta đang ở đây cô đơn chờ đợi." Uyễn Quân cất tiếng cười thật trong: " Nhưng không phải ngươi luôn ở đây và cùng với ta chờ đợi hay sao?...Đối với ta ngươi cũng là một người rất quan trọng!"

" Uyễn Quân...lẽ nào thật sự chính là ngươi?"

" Đại ca?" Ảnh Nguyệt làm lạ, Uyễn Quân...lại là Uyễn Quân. Ngay cả đại ca cũng gọi y là Uyễn Quân...vậy thì thật sự mình là ai đây? Là Ảnh Nguyệt hay là Uyễn Quân?

Tất Duy vẫn chưa dám tin người mà hắn bấy lâu tìm kiếm...mỗi khi mưa xuống đều như một kẻ điên chạy khắp nơi bên ngoài kia, trồng một vùng trời hoa cát cánh chỉ để một lần hy vọng được nhìn thấy lại y dù chỉ một lần: " Sau tất cả cuối cùng lại ờ ngay bên cạnh ta...ngay tại đây?"

" Tất Duy, giải thích rõ chuyện này đi." Tịnh Phong vô cùng khó chịu vì ánh mắt của Tất Duy khi nhìn Ảnh Nguyệt, hắn đứng chắn trước y để ngăn cách hai người. Cho dù là Tất Duy đi nữa hắn cũng có thể ngay lập tức nhận ra ánh mắt đó không còn chỉ là của một huynh trưởng dành cho đệ đệ mình như trước kia nữa.

"...!"

" Tất Duy công tử!" Kha Xương biết hiện tại có rất nhiều chuyện không rõ ràng nên không muốn để Tất Duy nói thêm gì lúc này mà chen vào: " Ngày đó là do ta nhờ cậy công tử chăm sóc phần mộ, ta không nghĩ rằng sau đó sẽ lại có nhiều chuyện như vậy giữa người và Vương tử. Đây có lẽ đều là lỗi do ta mà ra..."

" Không phải lỗi của ngươi."

" Công tử."

" Tất cả đều do một mình ta cam tâm tình nguyện." Hắn nâng khóe môi: " Ta thật là quá ngu ngốc, đáng lẽ ra ngay khi biết được việc Ảnh Nguyệt sợ phải chạm vào nước và thường thấy ảo ảnh và ác mộng vào những ngày mưa ta phải nên ngay lập tức nhận ra mới phải." Tất Duy sắt lạnh hướng Tịnh Phong: " Nếu ngay lúc đó ta hiểu ra đệ ấy lại chính là Uyễn Quân ta đã không chừng chừ đưa đệ ấy rời khỏi nơi này, đến một nơi mà các ngươi không thể nào tìm được. Cho dù có là ngươi hay hắn đi nữa."

Không chịu nổi với cách nói của Tất Duy, Tịnh Phong nắm cổ áo hắn tức giận: " Những lời ngươi nói là có ý gì? Ngươi muốn đưa Ảnh Nguyệt đi...ngươi có thể đưa đi đâu chứ, ngươi có khả năng đó sao?"

" Các huynh làm gì vậy....phong ca ca, mau buông huynh ấy ra đi. Huynh không được làm đại ca của ta bị thương!"

" Tiểu Nguyệt, ta bây giờ đang vô cùng tức giận và không biết mình có thể làm gì đâu nên ngươi tốt nhất đừng nói gì cả."

" Huynh...!" Ảnh Nguyệt khó xử không biết phải làm sao để hai người họ bình tỉnh lại thì nhìn thấy Kha Xương chỉ im lặng đứng một bên: " Kha Xương, ngươi nói gì đó đi."

Kha Xương nhẹ nhàng mỉm cười: " Có thể một lần nữa nghe Vương tử gọi tên mình, Kha Xương thật sự rất vui."

" Ngươi...!" Ảnh Nguyệt ngạc nhiên khi thấy nàng ta giống như đang bị mờ dần đi làm y tưởng mình hoa mắt mà đưa tay dụi mấy lần: " Ngươi tại sao lại..."

" Vương tử có thể không biết Kha Xương mỗi khi có thể hiện hình để người khác nhìn thấy mỗi ngày đều có thời gian rất ngắn, nên có lẽ không thể giúp gì nhiều được cho người."

" Kha Xương...khoan đã...!"

" Kha Xương thật sự rất vui vì có thể lại nhìn thấy người và Huyễn Uyên như lúc này...xin người hãy vào cung để gặp lại muội muội của...!" Kha Xương vẫn chưa nói hết câu thì hoàn toàn biến mất trước mặt Ảnh Nguyệt, nàng biết lúc này thì y không thể nhìn thấy hay nghe thấy mình nữa nhưng vẫn tiếp tục nói: " Là muội muội của người...cho dù người không còn nhớ gì nữa."

" Ta sẽ không đi!" Lâm Thùy nói một cách chắc chắn mà không cần phải suy nghĩ: " Nói một cách đúng hơn ta vẫn chưa thể đi được."

Đương Kỳ làm lạ: " Người không muốn gặp lại Tử Phiên công tử?"

" Đương nhiên ta rất muốn gặp lại Tử Phiên, thậm chí ta còn ước gì ngay lập tức có thể chạy đến bên huynh ấy."

" Vậy thì tại sao?"

" Ta không muốn phạm sai lầm một lần nữa."

"...!"

Lâm Thùy siết hai tay lại với nhau: " Ta sẽ không đi khi không có Uyễn Quân đi cùng, chỉ một lần đối với ta cũng đã là quá đủ. Ta không muốn khi quay đầu nhìn lại chỉ còn có thể đối diện với cơ thể đã không còn hơi ấm của huynh ấy.....!"

" Huyễn Uyên...!" Đương Kỳ không biết phải nên nói gì, một đời trước chỉ vì lòng ích kỷ của một người dẫn đến cái chết của Uyễn Quân rồi kéo theo kết thúc của tất cả những người còn lại cũng không tốt đẹp gì. Đến hiện tại trong lòng mỗi người đều bị những gì xảy ra ngày hôm đó từng chút một dày vò bản thân.

" Đương Kỳ...Âu Khắc hắn...hắn chấp nhận như vậy sao?"

" Đột nhiên sao người lại hỏi vậy?"

" Hắn thật sự sẽ để Uyễn Quân lại như vậy....hắn cam tâm sao?"

Đương Kỳ nhăn mày: " Đó là cái giá mà ngài ấy phải trả, chúng ta đều biết rất rõ sẽ có khả năng khiến Vương tử hoàn toàn mất đi ký ức về Uyễn Quân nhưng ngài ấy vẫn muốn làm theo ý mình."

" Ta không nghĩ như vậy." Lâm Thùy lắc đầu: " Ngươi cho rằng Âu Khắc quá tùy hứng mới đồng ý để Uyễn Quân thử cách nguy hiểm này, nhưng có lẽ ngươi sẽ không cho rằng như vậy nếu biết đã có chuyện gì xảy ra sau cái chết của Uyễn Quân chín ngàn năm trước."

" Người nói gì vậy...!"

" Khi nước sông Hàn rút đi ta và Tử Phiên quay trở lại Vĩnh Khuôn, lúc đó ta không còn nhận ra hắn lại chính là Âu Khắc nữa...tựa như con thú điên khát máu đứng trên những xác người chồng chất. Ta sẽ không thể nào quên được cảnh tượng đáng sợ lúc đó...! Hơn tất cả chúng ta, hắn là người coi trọng Uyễn Quân hơn tất cả."