Chương 38

" Ngay cả huynh cũng vì Ảnh Nguyệt mà muốn chối bỏ muội." Minh Nguyệt thều thào vài tiếng tự cảm thấy đau thương thay cho chính mình, cuối cùng thì cho dù là Minh Loan, Tất Duy hay Tịnh Phong đi nữa cũng đều lựa chọn Ảnh Nguyệt chứ không phải nàng.

" Nếu ngươi không gây ra tất cả chuyện này ta vẫn còn có thể cố gắng đóng thật tốt vai trò huynh trưởng này...!" Tất Duy lắc đầu: " Chỉ đáng tiếc ta chán ghét nhất chính là con người giả nhân nghĩa."

"...!"

Tịnh Phong lớn tiếng: " Nói cho ta biết, tên khốn Bình Cung mà ngươi nói bây giờ đang ở đâu?"

" Ta....ta không biết."

" Ngươi còn muốn nói dối?"

" Ta không có."

Tịnh Phong tức giận rút ra thanh kiếm bên người Tất Duy kề vào cổ nàng: " Trẫm nói lại một lần nữa, hắn đang ở đâu?"

" Ta không biết, ta thật sự không biết." Minh Nguyệt khóc lớn hai tay đấm mạnh xuống nền đất: " Tại sao người không tin lời ta...ta thật sự không biết Bình Cung đang ở đâu."

" Còn hỏi lý do tại sao? Sau tất cả những gì ngươi tự mình tạo dựng nên một màn kịch bằng những lời nói dối trá của mình và che đậy tất cả bằng vẻ bề ngoài yếu đuối giả tạo đó, ngươi cho rằng trẫm có thể tin lời ngươi nói?"

" Nói dối....ta nói dối....nhưng hoàng thượng người thì sao, người cũng khác nào một kẻ dối trá?"

" Ngươi nói cái gì?"

Minh Nguyệt ngước đầu cười lớn trong nước mắt: " Những lời người từng nói với ta, sẽ yêu thương trân trọng ta... tất cả những gì người biết chỉ là một mình ta. Nhưng bây giờ đây người lại đang chĩa mũi kiếm vào kẻ mà người đã từng thề hẹn trăm năm."

" Nực cười...những lời nói đó ngươi nghĩ nó dành cho mình..."

"...!"

" Cho dù lầm tưởng là ngươi đi nữa những lời nói đó cũng chỉ dành cho Tiểu Nguyệt, một tiện nhân như ngươi cho rằng mình xứng đáng thay thế vị trí của y?"

" Ta biết...ta biết mình sống dưới cái bóng của Ảnh Nguyệt để chiếm lấy tình cảm của người, nhưng mà hoàng thượng. Người đã quên tất cả những gì bản thân mình đã làm với hắn rồi hay sao?" Thấy sắc mặt Tịnh Phong biến đổi Minh Nguyệt lại đắc ý: " Người cho rằng hắn vẫn sẽ tha thứ cho người sau khi phải nếm đủ mọi đau đớn mà người ban tặng?"

" Câm miệng của ngươi lại."

" Để ta nói cho người một chuyện nữa!" Minh Nguyệt mỉm môi cười: " Lần đó Lâm Thùy quận chúa bị trúng độc, chính là ta đã sai Bình Cung làm việc đó."

" Ngươi...!"

" Chỉ cần bỏ độc trên miệng ly rồi chờ đến khi Ảnh Nguyệt dâng rượu đã có thể dễ dàng qua mắt tất cả, một hành động nho nhỏ diệt trừ hai kẻ địch mạnh...tuy nói là do ta dàng dựng tất cả nhưng người ra lệnh đánh và nhốt hắn lại là người không phải sao? Nếu hoàng thượng tin tưởng hắn, nếu người không dùng cách đối xử với ta lúc này cũng giống với hắn lúc đó Ảnh Nguyệt sẽ đập đầu tự sát sao?"

Tay cầm kiếm của Tịnh Phong giận đến run lên, đôi mắt vô hồn chứa đầy sự bi thương cùng thất vọng của Ảnh Nguyệt lúc đó. Chỉ cần nghĩ đến ngực hắn đã nhói lên đau đớn: " Tiểu Nguyệt!"

" Hoàng thượng, ta không có. Xin hãy tin ta...ta không làm những chuyện như vậy!"

" Tại sao không tin lời ta...ta chưa từng làm chuyện này...ta không có."

" Cũng chỉ vì ngươi..." Tịnh Phong nghiến răng: " Trẫm lại có thể làm những chuyện như vậy với y cũng chỉ vì ngươi."

" Không thể trách ta. Ngay cả khi ta cho người giả thánh chỉ ban cho hắn một chén thuốc tự kết liễu, nếu hắn ngoan ngoãn uống hết thì đã nhanh được giải thoát mà không cần phải sống như một kẻ khờ khạo không có ký ức như bây giờ. Ngu ngốc đến đáng thương...!"

" Khốn kiếp."

" Hoàng thượng ngừng tay." Tịnh Phong đưa lưỡi kiếm muốn đâm xuống lấy mạng Minh Nguyệt, Tất Duy vì bất ngờ không kịp ngăn lại tưởng chừng không có cách cứu vãn thì lại có tiếng hét lớn.

" Tiểu Nguyệt?"

Hắn dừng lại quay đầu nhìn thấy Ảnh Nguyệt đang hớt hãi thật nhanh chạy đến tranh lấy thanh kiếm trên tay ném xuống đất, cậu thở ra nhẹ nhõm mừng vì mình đến đúng lúc: " Người định làm gì vậy, ta chậm một chút đã có chuyện lớn rồi?"

" Ảnh Nguyệt!"

" Ta...!" Tịnh Phong bất ngờ rồi lại xoay mặt đi không thể nhìn thẳng y, hắn không dám đối diện vì những gì mình đã làm. Hắn sợ rằng một khi nhìn vào, y sẽ một lần mang tất cả những điều đó làm lý do để cắt đứt tất cả với mình.

" Hoàng thượng?"

"...!"

Hành động né tránh của Tịnh Phong làm Ảnh Nguyệt khó chịu, cậu dùng hai tay áp vào mặt hắn cố định bắt phải nhìn mình: " Phong ca ca, huynh đây là có phải không còn muốn nhìn thấy ta nữa?"

" Tiểu Nguyệt?" Tịnh Phong trong mắt chứa đầy sự ngạc nhiên, cách mà Ảnh Nguyệt gọi hắn chỉ một lần cũng đủ để xua đi tất cả mọi khúc mắc: " Ngươi...!"

" Là ta a!"

" Thật là ngươi." Tịnh Phong cúi người vòng tay ôm chặt lấy người trước mắt: " Tiểu Nguyệt, xin lỗi ngươi! Tất cả là lỗi của ta, ta từng hứa sẽ bảo vệ nhưng lại chỉ mang lại đau khổ cho ngươi...tha thứ ta....không, ngươi căm hận ta cũng không sao cả nhưng đừng bao giờ nói không biết ta là ai."

" Tại sao lại không biết? Huynh không phải là Phong ca ca hay sao, chúng ta như thế nào gặp nhau, huynh đã làm những gì cho ta. Tất cả tất cả ta một chuyện cho dù là nhỏ nhất ta đều nhớ rất rõ."

" Tiểu Nguyệt....ta xin lỗi"

" Huynh không cần phải xin lỗi, ta biết những lời nói và hành động trước đây đều không phải do huynh muốn vậy nên ta chưa từng oán trách. Nhưng cho dù là vậy huynh cũng không thể gϊếŧ Minh Nguyệt."

"...!"

" Muội ấy vì ta mà mất đi rất nhiều, hơn nữa đó còn là nữ nhi của phụ mẫu ta. Nếu huynh làm vậy ta biết phải làm sao để ăn nói với họ đây?"

" Ta hiểu rồi."

" Còn nữa, huynh trước tiên có thể bỏ ta ra trước có được không? Nếu cứ thế này thật sự...rất là kỳ lạ."

" Ta biết!" Giọng Tịnh Phong vẫn đều đều bên tai Ảnh Nguyệt, tuy hắn nói vậy nhưng tay vẫn không buông mà càng ôm chặt hơn.

Nhìn một cảnh này Tất Duy không hiểu vì cớ gì trong lòng cảm thấy không vui, nhưng rồi hắn cũng cho rằng đây là chuyện tốt. Ảnh Nguyệt lại trở về là Ảnh Nguyệt trước kia, những hình ảnh về Uyễn Quân mà hắn nhìn thấy trên người y khi mất trí nhớ cũng sẽ không còn nữa. Khi muốn bỏ đi thì lúc này Tất Duy mới kịp nhận ra Minh Nguyệt đã từ lúc nào nhặt thanh kiếm lên từ phía sau Ảnh Nguyệt đâm tới, hắn hốt hoảng: " Ảnh Nguyệt coi chừng...!"

" Đại ca?"

" Keng...!"

" Á..." Minh Nguyệt trong lòng đầy phẫn nộ, trong đầu nàng cho rằng chỉ cần một khi Ảnh Nguyệt biến mất thì tất cả mọi thứ cũng sẽ biến mất, một khi y không còn tồn tại thì sẽ không còn ai cản đường mình. Không suy nghĩ nàng nhặt kiếm mà Ảnh Nguyệt ném xuống vừa rồi mà đâm tới rồi bất ngờ bị một chưởng mạnh mà bị đẩy về sau đập vào tường rồi ngã xuống ngất đi.

Ảnh Nguyệt cùng Tịnh Phong một lúc vẫn chưa biết chuyện gì chỉ kịp nhận ra một nữ tử lạ không biết từ lúc nào xuất hiện, nàng dễ dàng đánh lệch mũi kiếm của của Minh Nguyệt và đánh trả sau đó lo lắng nhìn Ảnh Nguyệt: " Vương tử, người không sao chứ?"

" Ta....ta không sao." Nhận ra nữ tử này chính là người đã giúp mình gội tóc rồi biến mất một cách kỳ lạ ngày hôm đó mà Ảnh Nguyệt lớn tiếng: " Ta nhớ ra rồi...cô là...!"

"...!"

Tịnh Phong vì sự xuất hiện đột ngột của người này mà hoài nghi lập tức kéo Ảnh Nguyệt ra xa: " Tiểu Nguyệt, cô ta là ai?"

" Ta....cô ấy...!"

" Ngươi...là Kha Xương?" Ảnh Nguyệt vẫn chưa biết phải trả lời thế nào thì Tất Duy lại đột nhiên lên tiếng: " Ngươi chính là Kha Xương?"

" Đại ca?"

" Ta không nhận lầm, chắc chắn là ngươi....ngươi chính là người lúc đó!"

Kha Xương im lặng một hồi lâu rồi thận trọng cúi sâu người người trước mặt hắn tỏ sự kính trọng: " Đã lâu không gặp, Tất Duy công tử."

" Ngươi quả nhiên...!" Vừa có được sự xác nhận của Kha Xương thì Tất Duy đã quay đầu nhìn Ảnh Nguyệt: " Ngươi vừa nãy đã gọi...!"

"...!"

" Vương tử?"

Kha Xương trầm mặt rồi nhẹ gật đầu: " Không sai, công tử không có nghe lầm."

" Thật sự....!"

" Đại ca, huynh làm sao vậy?"

" Uyễn Quân?"