Chương 36

Chân Viễn vào phòng đã vô cùng ngạc nhiên khi chỉ còn thấy lưu phong đứng đó mà Ảnh Nguyệt vốn đang mê man trên giường lại không thấy đâu: " Sao...sao lại...Vương tử đã đi đâu rồi, đã xảy ra chuyện gì?"

" Chân Viễn."

" Công tử sao vẫn còn ở đây, vương tử biến mất rồi. Thần sẽ đi tìm ngày..."

" Không cần đâu."

" Không cần...?" Nghe giọng nói và hành động thờ ơ của Lưu Phong, Chân Viễn lặng người đi mới từ từ nhận ra: " Không lý nào lại...!"

Lưu Phong im lặng không trả lời, hắn vẫn ở bên cạnh trông chừng đến khi y tỉnh lại. Hắn chỉ giữ lại cho mình một hy vọng nhỏ nhoi khi đôi mắt ấy mở ra một lần nữa, khi y nhìn hắn và lại mỉm cười gọi " Âu Khắc!" như trước kia, nhưng có lẽ không chỉ riêng bản thân hắn mà ngay cả Uyễn Quân cũng đã không tha thứ cho lỗi lầm ngày đó...nếu như hắn không để y lại một mình: " Ngươi tỉnh rồi."

" Lưu Phong công tử."

Nghe cách gọi của Ảnh Nguyệt, Lưu Phong vụt tắt đi sự mong chờ trong tâm liền thu lại bàn tay đang muốn chạm đến y: " Là ta."

" Phong ca ca...là hoàng thượng...đang ở đâu?"

" Hắn, đã trở lại Oa phủ."

Ảnh Nguyệt kéo ra chăn trên người ngồi dậy rời khỏi giường, cậu nhìn Lưu Phong không biết là suy nghĩ gì lại cúi đầu: " Huynh đã giúp đỡ ta rất nhiều...nhưng có lẽ ta lại không thể tiếp tục gọi huynh là Phong ca ca!"

" Ngươi đã nhớ lại chuyện về Ảnh Nguyệt?"

"...!"

Cậu không nói mà chỉ nhẹ gật đầu để trả lời hắn, Lưu Phong đang cảm thấy tức tối, tuyệt vọng hay đau đớn? Hắn không thể nào diễn tả được những gì mà mình đang nếm trải qua lúc này, nhanh tay kéo người vào lòng để ôm lấy: " Ta không muốn buông tay và từ bỏ ngươi."

" Lưu Phong...!"

" Nhưng...chỉ cần đây là điều ngươi muốn."

Ảnh Nguyệt làm lạ vì đột nhiên bị ôm còn những lời nói kỳ lạ của hắn mà lúng túng: " Huynh nói vậy là ý gì?"

" Ngươi yêu hắn, hoàng đế Long Thuận?"

" Ta...!"

" Ngươi sẽ vẫn tha thứ vì những gì hắn đã làm và trở về cạnh hắn?"

" Ta...việc này..!" Ảnh Nguyệt chừng chừ một hồi thì khẳng định: " Đúng là ta có lúc đã hận người, ta bây giờ cũng vẫn nghĩ nếu không nhớ lại thì thật tốt...nhưng tất cả vẫn không thể phủ nhận...ta yêu người."

"...!"

" Lưu Phong...ta!"

Lưu Phong buông ra Ảnh Nguyệt: " Không sao, hắn bây giờ chắc chắn cũng đang có rất nhiều thứ muốn giải thích cùng ngươi. Hãy cứ đi đi...!"

" Ta đi được chứ?"

" Chỉ cần là điều mà ngươi mong muốn, ta nhất định sẽ không cự tuyệt."

"...!" Ảnh Nguyệt vẫn không hiểu lắm lời Lưu Phong nói nhưng lúc này cậu thật sự đang rất muốn gặp Tịnh Phong, muốn nói rất nhiều thứ cùng hắn. Dù chịu hết bao nhiêu tổn thương cậu vẫn chưa một lần muốn bỏ cuộc, vì lý do đó mà cậu quyết định sẽ thật nhanh trở về Oa phủ. Chạy khỏi quán trọ Ảnh Nguyệt tự nhủ thầm với bản thân: " Sau khi có thể đối diện cùng Phong ca ca thì ta sẽ quay trở lại...ta muốn làm sáng tỏ thật ra người tên Uyễn Quân đó lại là ai?"

Phi Tiễn ngồi xuống ghế thể hiện rõ sự không vui trên mặt: " Nói vậy Uyễn Quân đã không nhớ lại thân phận mình của chín ngàn năm trước, mà lại là Ảnh Nguyệt của hiện tại?"

"...!"

" Xem như lần này chúng ta đã tốn công vô ích rồi, lại có thể giúp đỡ cho tên hoàng đế đó được lợi ích như vậy."

" Phi Tiễn công tử, còn cách nào khác để giúp vương tử nhớ lại nữa hay không?"

" Lần trước ta đã nói đó là cách duy nhất, nếu còn cách khác thì chỉ là chính bản thân Uyên Quân mà thôi."

" Nói vậy...!"

" Không cần nữa."

Lưu Phong đột nhiên lên tiếng làm Chân Viễn càng thêm lo lắng: " Công tử?"

" Nếu hiện tại y đã có một cuộc sống của riêng mình, chúng ta cũng không cần phải hủy đi tất cả những gì y đang có."

" Ngươi nói cái gì?"

" Nếu Uyễn Quân muốn tiếp tục sống dưới cái tên Ảnh Nguyệt...ta sẽ không xuất hiện trước mặt y một lần nữa."

" Khốn kiếp." Phi Tiễn không kiềm chế mà bước tới túm lấy cổ áo Lưu Phong, thẳng tay cho một cú đấm vào mặt hắn: " Đừng bao giờ tự quyết định ý muốn của Uyễn Quân."

"...!"

" Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Ngươi lúc nào cũng nói chỉ cần là điều y muốn nhưng ngươi đã từng hỏi Uyễn Quân có thật sự muốn điều đó? Chỉ mới như vậy ngươi đã bỏ cuộc?"

" Vậy ngươi nói ta phải đến đó và mang y đi, rời khỏi thật xa nơi này để y không còn có thể gặp lại hắn?"

" Đủ rồi...Ngươi cứ làm những gì mình cho là đúng nhưng ta vẫn sẽ tiếp tục ờ lại đây, một khi ngươi rời khỏi thì đừng bao giờ hối hận."

Phi Tiễn buông tay cổ áo hắn, Lưu Phong điềm tĩnh phủi tay: " Ta không bỏ cuộc, nhưng đây là điều tốt nhất cho y lúc này. Ảnh Nguyệt vẫn sẽ có một cuộc sống tốt cho dù không có sự xuất hiện của Âu Khắc, và.....người mà ta yêu là Uyễn Quân, không phải Ảnh Nguyệt." Lưu Phong lạnh lùng thốt ra tựa như Uyễn Quân và Ảnh Nguyệt là hai người hoàn toàn khác nhau rồi quay lưng bỏ đi.

Tất Duy tìm kiếm không có kết quả thì trở về phủ, cứ nghĩ mọi người sẽ ở đó chờ tin tức nhưng vừa vào đến đại sảnh đã thấy Minh Nguyệt một mình ở đó. Xem qua sắc mặt cô không được tốt hắn lên tiếng: " Minh Nguyệt?"

" Đại ca, huynh về rồi?"

" Muội làm gì ở đây, còn phụ thân và mẫu thân đâu?"

" Muội....huynh có tìm được Hoàng thượng và...nhị ca hay không?"

" Muôi biết rồi sao?" Tất Duy lắc đầu: " Không có, ta quay lại xem họ có khi nào trở về phủ rồi hay không nhưng xem ra là không."

" Đại ca...muội không an tâm...!" Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng lo lắng, nàng níu tay áo huynh trưởng: " Có khi nào nhị ca lại muốn...huynh ấy ngay cả hoàng thượng cũng muốn tranh với muội?"

" Minh Nguyệt!"

" Huynh giúp muội đi được không? Muội mới chính là muội muội ruột của huynh...gì cũng được nhưng muội chỉ không muốn mất đi hoàng thượng, nhị ca nhất định sẽ nghe lời của huynh."

" Minh Nguyệt...!"

" Muội có thể cho huynh ấy địa vị này...thậm chí muốn muội rời khỏi Oa gia cũng được, chỉ cần huynh ấy đừng cướp mất tình yêu hoàng thượng dành cho muội...!"

" Minh Nguyệt, đủ rồi."

" Ư...!" Tất Duy lớn tiếng làm Minh Nguyệt giật mình: " Đại ca..."

Hắn kéo ra tay Minh Nguyệt đang níu lấy mình rồi nhìn thẳng vào mắt cô: " Ảnh Nguyệt chưa từng lấy đi thứ gì từ muội cả. Ta biết cả hai bị đánh tráo khiến muội có một tuổi thơ không hạnh phúc, thậm chí khi được Oa gia nhận lại muội cũng vì Ảnh Nguyệt mà không có được tình yêu thương từ mẫu thân. Chính vì vậy ta muốn làm tròn bổn phận của huynh trưởng để trân trọng muội...!" Tất Duy lại tiếp: " Nhưng Ảnh Nguyệt cũng giống như muội, đệ ấy cũng không có sự lựa chọn trong việc bị tráo đổi này. Đột nhiên nhận ra những người thân bên cạnh lại không phải là ruột thịt, nhận ra mình đã sống chỉ dựa trên thân phận của một người khác."

" Đại ca...!"

" Muội tìm lại được những gì vốn thuộc về mình, về đúng với vị trí vốn có đó là niềm vui và hạnh phúc. Nhưng còn Ảnh Nguyệt lại mất đi tất cả những thứ tưởng như sẽ mãi mãi tồn tại bên cạnh mình, tuyệt vọng, đau khổ...đó chính là lý do mẫu thân muốn dành thật nhiều tình yêu thương cho đệ ấy để bù đắp lại."

" Ngay cả huynh cũng nghĩ vậy?....Vậy ngày tháng phải sống trong nỗi sợ hãi vì đòn roi cùng những lúc đói đến muốn chết đi thì có ai tiếc thương cho muội...nếu không có Ảnh Nguyệt thì...!"

" Minh Nguyệt, ta nhắc lại một lần nữa. Ảnh Nguyệt không lấy đi bất cứ thứ gì của muội...muội là muội muội ruột của ta, ta có thể bao bọc và che chở nhưng nếu để ta biết muội làm điều gì tổn thương Ảnh Nguyệt...ta cũng sẽ không tha thứ, có biết hay không?"

Minh nguyệt đột nhiên cảm thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng, nàng lui lại vài bước: " Muội...!"