Chương 26

" Tìm ra rồi." Uẫn Lân không khỏi ngạc nhiên khi đây lại là sự thật: " Những thứ ghi trong này quả nhiên chính là nguyên nhân."

" Lân nhi, vậy chứ ngươi thật sự là đang làm gì với cái cuộn giấy cũ nát này?"

Thấy Tịnh Vũ tùy tiện cầm cuộn giấy lật qua lật lại Uẫn Lân bèn giành lấy: " Vương gia làm gì vậy? Thứ này rất quan trọng, có thể dùng nó để giải độc cho Hoàng thượng và nhị thiếu gia đấy."

" Tuy đã nghe ngươi nói nhưng chuyện này cũng thật khó tin." Tịnh Vũ từ phía sau vòng tay qua eo ôm lấy Uẫn Lân: " Ta không thể nghĩ ra được người mà Tịnh Phong yêu là Ảnh Nguyệt chứ không phải Minh Nguyệt. Và nếu thật sự giống như lời ngươi nói thì Oa tam tiểu thư lại là một người có suy tính đến vậy?"

" Uẫn Lân không có nói dối, thần cũng thiếu gia lớn lên ở Oa phủ nên thần biết rất rõ. Thiếu gia được lão gia và phu nhân hết mực yêu chiều, còn có một vị huynh trưởng được tiên hoàng xem trọng nên có một chút ngang bướng, y thường mang những thứ mình có khoe với các tiểu tử trong phủ còn cứ hay kể mình có bao nhiêu yêu thương nên tự nhiên sẽ bị bọn chúng chán ghét."

" Sinh ra trong nhung lụa hưởng hết mọi yêu thương nhưng lại không nhìn ra kẻ khác phải sống cực khổ bao nhiêu, thông thường những kẻ đó chắc chắn sẽ không xem ai ra gì."

Uẫn Lân khó chịu: " Nhị thiếu gia không phải như vậy."

" Lân nhi."

" Y tuy ngoài mặt không nói nhưng mang những thứ mình yêu thích cho bọn chúng xem là vì muốn chia sẽ niềm vui của mình, muốn kết bạn với bọn chúng mà thôi."

"...!"

" Những kẻ đó không những không hiểu còn âm thầm nói xấu sau lưng, dần dần thiếu gia không còn đến nơi ở của các gia nô trong phủ nữa. Y về sau cũng chỉ có thể tâm sự cùng với thần, mỗi khi nói đến tứ hoàng tử cũng chính là hoàng thượng lúc đó...y đều cười thật vui vẻ." Uẫn Lân ngừng một lát lại tiếp: " Nhưng rồi khi thân phận của Minh Nguyệt và thiếu gia được làm sáng tỏ, rồi sau đó lại đến tứ hoàng tử trúng độc lại quên đi mình....thần chưa từng lại được nhìn thấy nụ cười đó một lần nữa."

Cậu vẫn còn nhớ Ảnh Nguyệt trốn trong phòng chế dược của mình rút vào một góc tối, y không khóc cũng không có biểu hiện gì mà chỉ im lặng ngồi đó: " Thiếu gia, thì ra người ở đây. Phu nhân đang rất lo lắng nên...!"

" Uẫn Lân...!"

" Vâng, thiếu gia?"

" Người không còn nhớ ta là ai nữa....đã không còn nhận ra ta....!"

Uẫn Lân hạ mi mắt xuống không im lặng một lúc lại đi đến ngồi bên cạnh Ảnh Nguyệt: " Xin lỗi, thiếu gia."

" Tại sao ngươi lại phải xin lỗi?"

" Ta không thể chữa được cho tứ hoàng tử, là do ta không thể...!"

Ảnh Nguyệt lắc đầu: " Không phải tại ngươi...đó là do ta."

" Thiếu gia!"

" Vì ngay từ đầu ta vốn không thuộc về nơi này, không phải Oa Ảnh Nguyệt cũng không phải là thiếu gia. Vì ta đã cướp đi tất cả của Minh Nguyệt....nên bây giờ có lẽ đã phải trả lại cho muội ấy."

" Người đang nói gì vậy, phu nhân rất yêu thương người. Ngay cả lão gia và đại thiếu gia cũng chưa từng chối bỏ người cho dù người không phải là....!"

Ảnh Nguyệt nhẹ ngã vào người Uẫn Lân, úp mặt trên lưng cậu nói nhỏ: " Ta không biết mình còn có thể cố gắng đến khi nào...ta phải làm sao mới có thể khiến huynh ấy nhớ ra?"

" Thiếu gia...!"

" Xin lỗi...hãy để ta như thế này một lúc."

Uẫn Lân lặng người đi, cậu có thể nhận ra những giọt nước rơi trên lưng áo mình cùng tiếng nấc khẽ đau thương. Nhớ lại vẻ yếu đuối của Ảnh Nguyệt lại làm cậu phải bận lòng: " Về sau thần mới hiểu ra ý của thiếu gia khi nói phải trả lại tất cả cho Minh Nguyệt. Thật không ngờ chỉ bằng một miếng ngọc đai và những lời nói dối cũng có thể khiến mọi chuyện đi đến ngày hôm nay."

Tịnh Vũ ngạc nhiên: " Ngọc đai?"

" Chính là miếng ngọc đai lúc nhỏ hoàng thượng đã tặng cho nhị thiếu gia."

Tịnh Vũ suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra: " Phải rồi, ta cũng từng nghe Tịnh Phong nói đến, nhưng không phải đó là vật mà hắn tặng cho Minh Nguyệt sao?"

" Không phải đâu, vật đó chắc chắn là tặng cho thiếu gia mà. Lúc người mang đến khoe cho ta cũng chỉ có thêm Minh Nguyệt và Bình Cung nhìn thấy, về sau thiếu gia làm rơi mất đã khiến y khóc hết ba ngày liền còn cứ mãi tìm kiếm khắp phủ đến cả đổ bệnh. Thần thật không ngờ nó lại nằm trong tay của Minh Nguyệt."

" Vậy theo lời của ngươi thì Minh Nguyệt tam tiểu thư này so với vẻ bề ngoài của mình thì lại càng đáng ngờ hơn?"

"...!"

Bỏ qua những ngọn nến lung lay khi gió nhẹ thổi qua, Tịnh Phong từ cửa sổ thư phòng lặng lẽ nhìn ra phía bên ngoài trời đêm u mịt. Chỉ một màu đen bao phủ làm che đi cảnh vật phía bên ngoài cũng giống như trong lòng hắn tối tâm lạ thường, hắn nhận ra chắc chắn có gì đó không ổn nhưng mỗi khi có suy nghĩ thì trí óc lập tức u mờ với mọi thứ: " Ảnh Nguyệt?"

" Phong ca ca!"

" Là ai?" Tịnh Phong giật mình xoay người tìm kiếm nhưng lại chẳng nhìn thấy bất cứ gì ngoài một thư phòng trống rỗng quen thuộc được soi sáng bằng những ngọn nến lập lòe. Hắn trầm mặt, tiếng gọi giống như đã từ rất lâu rồi đã có một người luôn gọi mình như vậy: " Minh Nguyệt?" Vừa nói ra miệng hắn lại lắc đầu: " không phải, thật ra là ai đây?"

" Hoàng thượng."

" Có chuyện gì?"

Cung nữ bên ngoài cửa cúi người mới lên tiếng: " Là Minh Nguyệt tiểu thư bảo nô tỳ mang trà đến cho người, tiểu thư còn nói hoàng thượng nên đi nghỉ sớm."

" Để đó đi."

" Vâng!" Cung nữ mang ấm trà nóng đặt lên bàn, vô tình nhìn thấy bức tranh vẽ mực còn chưa khô trên đó mà thoáng giật mình. Sợ rằng mình đã vừa nhìn thấy điều không nên cung nữ vội vã xem như chưa thấy gì rồi lui ra ngoài.

Tịnh Phong im lặng hồi lâu mới đi lại tự mình rót trà ra ly, hắn ngửi qua mùi trà mới nhận ra vẫn không có gì thay đổi. Cứ mỗi đêm khi ở trong cung Minh Nguyệt đều pha cho hắn một ấm trà nóng còn khuyên người nên đi ngủ sớm tránh để tinh thần mệt mỏi, hắn mỉm cười rồi nâng ly lên chạm môi mới chợt ngừng lại. Hai chân mày khẽ động Tịnh Phong lên tiếng gọi: " Người đâu."

" Hoàng thượng?"

" Bí mật đến Thừa Vương phủ gọi Tịnh Vũ nhập cung cho trẫm."

" Thần tuân lệnh." Tên lính đấu hai tay rồi vội vã rời đi.

Tịnh Phong nhìn ấm trà trên bàn thì bất chợt đầy vẻ hoài nghi, trước khi Minh Nguyệt và Tất Duy thay mặt Nguyệt tri phủ trở về gia hương tổ tiên thì cứ nữa thắng Minh Nguyệt sẽ ở tại trong cung ba ngày. Từ đó việc uống trà đêm của hắn cũng trở thành một thói quen không có gì lạ, nhưng sau khi nàng ta rời đi đến lúc trở về lại hoàng thành đã qua hai tháng thì chứng tỏ hai tháng qua hắn chưa từng uống lại trà này. Cũng chính từ lúc không còn uống nữa thì những cảm xúc kỳ lạ này mới xảy ra, hắn vốn nhìn Ảnh Nguyệt chịu bao nhiêu đau khổ và rơi bao nhiêu nước mắt vẫn chưa từng động lòng. Nhưng thời gian này chỉ vì việc bị y quên đi cũng đã khiến hắn không thể nào chịu nổi: " Ta phải xem thật ra đây là chuyện gì." Tịnh Phong liếc mắt nhìn bức họa mà mình vẽ ra khi trời vừa chuyển tối. Hắn vốn định sẽ họa lại Minh Nguyệt nhưng khi nét bút ngừng lại thì mới nhận ra mình vô tình đã vẽ ra một tiểu hài tử có gương mặt đáng yêu cùng nụ cười rạng rỡ trên môi, điều khiến hắn ngạc nhiên hơn là đai lưng của y còn đeo mảnh ngọc đai khắc một chữ Phong: " Ảnh Nguyệt, thật ra thì tại sao trẫm lại có thể vẽ ra hình dáng lúc nhỏ của ngươi....và vì sao mảnh ngọc vốn ta đã tặng cho Minh Nguyệt lại cũng ở đó?"