Chương 27

" Thiếu gia, người làm gì ngoài đó vậy?" An An làm lạ khi thấy từ sáng sớm Ảnh Nguyệt đã loay hoay ngoài khu vườn bên đối diện cửa sổ phòng.

" Ngươi đến đây xem đi."

An An đặt khay thức ăn xuống bàn mới đi lại, cậu nhìn một hồi mới thấy cả người Ảnh Nguyệt đều lấm lem bùn đất: " Thì ra là loại hoa tím lần trước thiếu gia nhìn thấy ở hậu viên của phu nhân."

Ảnh Nguyệt vui vẻ cười còn đưa tay quẹt qua bờ má lại không chú ý bùn đất trên tay dính một vết trên làn da trắng của mình: " Là hoa Cát Cánh, đại ca vừa cho người mang đến. Ta còn tưởng huynh ấy quên mất rồi chứ!"

" Thiếu gia mau đứng lên, việc trồng hoa này sao người không bảo An An hay hạ nhân trong phủ làm mà lại tự mình khiến thành bộ dạng này."

" Không sao, tự mình làm sẽ thấy vui hơn mà. Mỗi sáng dậy từ cửa sổ phòng đã có thể nhìn thấy, ngươi nói có phải rất tuyệt không?"

An An kéo Ảnh Nguyệt đứng lên: " Không được, thiếu gia thật ra chỉ là muốn nghịch đất thôi phải không?"

" An An à, mọi người nhìn vào còn nghĩ ngươi mới là người lớn hơn năm tuổi chứ không phải ta đâu."

" Người đừng đùa nữa, cả người đều dính bẩn cả rồi. Tiểu nô đi chuẩn bị nước giúp thiếu gia tắm rửa rồi còn dùng thiện."

" À...!" Ảnh Nguyệt có phần tỏ ra mệt mỏi, mỗi lần tắm rửa cậu đều phải đấu tranh với sợ hãi rất lâu nha. Tuy nói nước ấm cũng không khiến bản thân quá khó khăn như khi trời mưa nhưng chỉ cần đυ.ng nước thì cơ thể tự nhiên sẽ phản ứng lại mà không ngừng run lên.

An An lục đυ.c hồi lâu lại hối: " Thiếu gia, nước đã chuẩn bị xong rồi. Người có cần tiểu nô giúp hay không?"

" Không cần đâu." Ảnh Nguyệt lắc đầu, cậu không muốn để người khác thấy dáng vẻ khó coi của mình mới tiện tay đẩy tiểu hài tử lắm điều này ra ngoài mà đóng cửa lại: " Ngươi cứ làm gì thì làm, ta tự mình cũng tắm được nên đừng xem ta là hài tử ba tuổi."

"...Vậy ngươi phải nhanh lên đấy, tiểu nô đi hâm nóng đồ ăn."

" Biết rồi!" Thở ra một hơi, Ảnh Nguyệt nhìn hơi nước bốc lên cùng mùi hương hoa dễ chịu mới tháo đai lưng cởi bỏ y phục đi vào trong mộc dục. Mới đầu sẽ có chút ngần ngại nhưng cảm nhận độ ấm của nước cũng không đáng sợ lắm mới định sẽ tháo xuống dây buộc tóc của mình, không ngờ ngay lúc đó phía sau lại có người nhanh tay hơn rút ra dây buộc trên đầu mình để mái tóc một lần đều xõa xuống. Ảnh Nguyệt giọng không vui, cậu xoay lưng lại miệng còn thầm trách: " Không phải đã nói ngươi không cần....!"

" Vương tử!"

Còn cho rằng là tiểu tử kia không ngờ lại nhìn thấy một nữ tử bận y phục vàng nhạt, có gương mặt hiền hòa đang ôn nhu nhìn mình Ảnh Nguyệt la lớn: " Ngươi là ai?"

Nữ tử tỏ vẻ ngạc nhiên rồi khẽ cắn môi: " Ngươi thật sự đã không còn nhớ nữa rồi."

" Ta chưa từng thấy ngươi, ngươi chắc chắn không phải a hoàn trong phủ. Tốt nhất hãy nên đi khỏi nếu không ta lập tức gọi người đến."

" Vương tử không nhớ cũng không sao, nhưng xin hãy để Kha Xương được tiếp tục chăm sóc người."

" Ngươi....Kha Xương?" Ảnh Nguyệt định sẽ đuổi người đi nhưng nhìn vẻ mặt thành khẩn của nữ từ cuối cùng lại không đành lòng, cậu suy nghĩ một hồi lại cho rằng có thể đây cũng là một a hoàn trong phủ đã từng chăm sóc mình trước kia, đó là lý do vì sao nàng ta lại nói mình đã quên nàng ta: " Được rồi, nhưng dù gì ngươi cũng là nữ tử. Vẫn là nên ra ngoài trước đi!"

Kha Xương mỉm cười: " Kha Xương chỉ giúp người đổi hương liệu và gội tóc mà thôi, sau đó sẽ lập tức đi ngay."

" Vậy....như thế cũng được." Ảnh Nguyệt không cách nào đành để tùy ý nàng ta, nhưng không ngờ mùi hương liệu được đổi lại khiến cậu rất thích, hương thơm nhẹ như mùi hoa cỏ cũng giống như mùi của cây rừng. Còn có cách nàng dùng nước gội và nhẹ nhàng xoa mái tóc của mình cũng khiến Ảnh Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác sợ nước cũng hoàn toàn không còn nữa: " Kha Xương, có phải trước đây ngươi chính là người chăm sóc bên cạnh ta không? Ta nhận ra giống như mình không cần phải nói người cũng có thể hiểu ta muốn và thích điều gì."

" Từ khi người một tuổi Kha Xương và Kha Ninh đã chăm sóc bên cạnh, cho dù là miếng ăn đến giấc ngủ cũng thật biết rất rõ."

" Kha Ninh?"

" Kha Ninh càng quan tâm tới Vương tử hơn, cô ấy nếu biết người đang ở đây có lẽ sẽ rất vui."

" Kha Ninh...!" Ảnh Nguyệt mơ màng nhớ mình đã từng nghe qua cái tên này, trong giấc mơ vào những ngày mưa hình như là....!

" Không.....buông ra....các ngươi không sợ báo ứng hay sao.....mau thả ta ra....! Vương tử người không thể bỏ cuộc, người không thể.....!"

" Kha Ninh, cô đừng như vậy!"

Kha Ninh vùng vẫy cố thoát khỏi vòng vây của người dân mà quát tháo: " Đồ khốn các người chắc chắn sẽ trả giá cho việc làm của mình hôm nay, một khi tộc trưởng tỉnh lại sẽ hỏi tội các người.....Vương tử đối với các người thế nào mà các ngươi lại có thể...!"

" Chứ cô muốn bọn ta phải làm sao? Người muốn mạng của vương tử là thần thánh, chúng ta chỉ là phàm nhân có thể không nghe theo sao?"

" Ha ha ha! Thần thánh, là thần thánh....Vương tử, vương tử người có nghe hay không lời trớ trêu của dân tộc mà người luôn muốn bảo vệ, nếu nghe thấy lời Kha Ninh xin người hãy nhớ thật kỹ những con người ở đây, bọn chúng từng người từng người một đã một tay dồn người vào chỗ chết."

Ảnh Nguyệt giật mình, chính là nữ nhân trong cơn ác mộng của mình. Trong vô số những người đang đứng từ xa vui mừng khi cậu đang bị vùi trong nước lũ thì chỉ duy nhất một người đang cố gắng chạy đến bên cạnh. Cậu hoảng sợ: " Kha Xương, thật ra ngươi là ai?" Ảnh Nguyệt quay đầu muốn hỏi ra lẽ nhưng lúc này đến một bóng người cũng không còn nhìn thấy: " Chuyện này là thế nào?"

" Rầm!" Phi Tiễn tức giận đập mạnh tay xuống bàn: " Khốn kiếp, nếu để ta bắt được kẻ đã dám hạ thứ độc này trên người y ta sẽ phanh thây hắn ra."

" Vậy có thể giúp Uyễn Quân lập tức hồi phục hay không?"

" Đương nhiên là có thể trở lại như trước kia nhưng quan trọng là y còn có thể nhớ được việc mình là Uyễn Quân hay không thì ta không thể nói."

Lưu Phong im lặng suy nghĩ một hồi lại nhìn sang Chân Viễn: " Mang hắn vào đây đi."

" Vâng!" Chân Viễn gật đầu rồi kéo Đương Kỳ bị cột như khúc gỗ không thể động đậy, miệng còn bị nhét vải không thể lên tiếng.

Chân Viễn lấy miếng vải trong miệng ra hắn liền hét ầm lên: " Đồ khốn người dám trói ta ở đây, nếu Vương tử gặp chuyện gì nguy hiểm trong lúc này thì sao?"

" Ta chỉ làm theo lệnh thôi, ngươi mắng cái gì?"

Phi Tiễn đứng dậy cầm theo một kim châm ở đầu có màu đen đưa đến trước mặt Đương Kỳ: " An toàn của Uyễn Quân thì ngươi không cần lo, ta đã để Kha Xương ở đó chăm sóc y và nếu có chuyện gì cô ấy sẽ lập tức thông báo. Điều quan trọng nhất ở đây nếu ngươi không nói thật tất cả thì ta sẽ khiến người sống không được chết không xong."

Đương Kỳ nhìn cây ngân châm dài trên tay Phi Tiễn lại tức giận giẫm mạnh lên chân Chân Viễn mới lanh miệng: " Được rồi, ta nói là được rồi chứ gì."

Lưu Phong điềm tĩnh trầm giọng: " Nói đi, lần trước ngươi nói kẻ hạ độc lại hạ độc nhầm là ý gì?"

" Thật ra chuyện cũng rất dài và khó nói để các vị có thể hiểu."

Phi Tiễn tức giận: " Vậy thì ngươi nói ngắn gọn và dễ hiểu thôi."

"...Chúng ta khi sinh ra ở thời gian này khi nhớ lại ký ức kiếp trước thì cả tâm hồn và cơ thể đều chỉ là một. Giống như Âu Khắc công tử thì vẫn là Âu Khắc công tử, Phi Tiễn công tử thì vẫn là Phi Tiễn." Nhìn vẻ mặt chưa hiểu của mọi người Đương Kỳ lại nói tiếp: " Nhưng Vương Tử thì khác, do khi sinh ra không hề có bất cứ ký ức nào về thân phận Uyễn Quân nên trong thời gian trưởng thành đến khi mười bốn tuổi người vẫn sống dưới cái tên Oa Ảnh Nguyệt, Oa nhị công tử của phủ huyện lệnh. Trong thời gian đó Oa Ảnh Nguyệt đã có tình cảm rất sâu nặng với tứ hoàng tử của Long Thuận và hắn cũng chính là hoàng đế lúc này!"

" Tịnh Phong hoàng đế?" Lưu Phong nhăn mày.

" Đúng là người đó, nhưng khi Ảnh Nguyệt lên mười bốn tuổi tức là bốn năm trước đã có rất nhiều việc xảy ra. Qúa nhiều đau thương, quá nhiều mất mát đã khiến...!"