Chương 8

Yêu Người Không Nên Yêu - Chương 8

Không biết có phải do quá cảnh giác hay không, từ lúc vào khách điếm nay Huyền Vũ Mặc cứ cảm thấy có gì đó không tốt. Dường như có ai đó đang theo dõi bọn họ. Nhưng, cả khách điếm nhỏ bé này chỉ có bọn họ là khách... còn có ai?

Tên tiểu nhị nhanh chân mang trà cùng một vài món ăn lên, bày ra bàn. Nơi này đúng là rất khó khăn, những món ăn đều vô cùng đơn giản. Huyền Vũ Mặc theo dõi cử chỉ, hành động của tiểu nhị, liền nhận ra hắn có chút không bình thường, đôi khi lại lấm lét nhìn Vũ Nhi một cái. Huyền Vũ Mặc cầm một cái bánh bao đưa lên mũi ngửi thử. Ông trời ban cho hắn tài năng thiên phú là khứu giác vô cùng nhạy bén, có thể dễ dàng phân biệt mùi hương. Quả nhiên trong bánh bao có vấn đề! Nhưng khi hắn phát hiện ra điều này, mọi người xung quanh đều gục xuống.

Huyền Vũ Mặc nhanh tay rút kiếm, kề lên cổ tên tiểu nhị. "Nói, ai phái ngươi đến?"

"Ha!". Tiểu nhị cười một tiếng, xoay người tránh khỏi lưỡi kiếm của Huyền Vũ Mặc, thân thủ quả nhiên không tầm thường. Hắn nhón chân một cái, nhảy ra phía sau, rút roi da quấn bên hông ra, quất mạnh một cái hất văng kiếm của Huyền Vũ Mặc. "Huyền thiếu tướng quả là thông minh! Chỉ tiếc là ta so với ngươi lại nhanh hơn!"

Huyền Vũ Mặc bị mất kiếm, liền cẩn trọng đề phòng người trước mặt hơn, ánh mắt không giấu khỏi tò mò. "Rốt cục là ai phái ngươi đến?"

Người kia ngồi trên bàn, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn, vuốt nhẹ roi da một cái rồi cười ha hả. "Huyền thiếu tướng, để cho ngươi biết tên của chủ tử, không phải ta sẽ thành kẻ phản bội bội sao?"

"Ngươi muốn gì?". Huyền Vũ Mặc tất nhiên không dài dòng với hắn.

"Đây chính là điều ta muốn nói!". Hắn búng tay một cái, hất cằm về phía Vũ Nhi nằm gục bên bàn. "Tất cả có thể đi, ta chỉ cần nàng!"

"Nàng?". Huyền Vũ Mặc hừ lạnh, nhặt lấy kiếm, lao lên phía trước. "Không nói đến hoàng lệnh, chỉ bằng ta, nhất định sẽ không cho ngươi mang người đi!"

Người kia nhếch mép một cái, roi da vυ"t lên trong không khí, đỡ lại đường kiếm của Huyền Vũ Mặc, nhảy lên, tránh né đòn của đối phương. Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, không hề xem đối phương ra gì. "Huyền thiếu tướng, luận về võ công, ngươi chắc chắn không bằng ta, chi bằng ngoan ngoãn buông tay, để ta mang nàng đi?"

"Nhiều lời! Chỉ cần Huyền Vũ Mặc ta còn sống, không ai được phép tổn thương đến nàng!". Huyền Vũ Mặc nói được, làm được, nỗ lực dùng sức, ra những đòn sát thủ.

Nhưng tên kia xem nỗ lực của hắn như thể trò đùa, chỉ nhẹ nhàng tránh, sau đó vung roi quất trả. Tiếng roi vang lên vun vυ"t rồi lại đập vào người Huyền Vũ Mặc, vang lên chan chát.

Huyền Vũ Mặc cả người thê thảm đến cực điểm, từ đầu đến cuối hắn không hề đánh trúng kẻ kia. Y phục của hắn lộn xộn, rách bươm, lộ ra một vài vết thương đã rỉ máu. Nhưng hắn vẫn ngoan cố lao đến tấn công kẻ kia, chỉ cần hắn còn một chút hơi tàn, hắn cũng không để nàng bị mang đi!

Đột nhiên có một người đạp cửa phi thân vào trong khách điếm, một thân mặc bạch y, lại đeo một cái mặt nạ che đi toàn bộ khuôn mặt. Tiểu nhị kia đang kiêu ngạo liền cúi người một cái. "Chủ tử!"

"Chậm chạp đến vậy? Xem ra ta đã quá tin tưởng ngươi!". Người áo trắng liếc qua Huyền Vũ Mặc đang đứng chống kiếm chắn trước người Vũ Nhi thì hừ nhẹ một cái.

"Chủ tử thứ lỗi, tôi chỉ muốn chơi đùa một chút, không ngờ tới lại làm tốn thời gian của chủ tử!"

"Chơi?". Đôi môi ẩn dưới lớp mặt nạ nhếch một cái, liền nhẹ nhàng đi đến phía Huyền Vũ Mặc phẩy tay một cái hất hắn lùi ra sau. Cúi người ôm lấy thân thể nữ nhân đang ngủ say, quay lưng rời đi, không quên lãnh đạm bỏ lại một câu. "Huyễn Hắc, ngươi có thể thư giãn thoải mái! Đừng gϊếŧ hắn! Còn nữa, xong xuôi đem theo ả nô tỳ đó đến chỗ ta!"

"Vâng, chủ tử!". Được cho phép, Huyễn Hắc kia không khỏi cao hứng, phất nhẹ roi da một cái. "Huyền thiếu tướng, thực xin lỗi, ta do ở trong cốc lâu ngày, giờ đây đã quá ngứa tay rồi!"

Huyền Vũ Mặc kiên cường chống kiếm đứng dậy, bỏ qua lời hắn, vội chạy ra cửa, muốn đem Vũ Nhi cướp lại.

"Vυ"t!". Roi da vung ra, quất vào chân hắn khiến hắn khụy xuống. "Chủ tử muốn đưa người đi, ngươi nghĩ ngươi cản được sao? Ta khuyên ngươi, dùng chút sức lực tàn này mà về kinh thành, báo lại cho hoàng đế của ngươi, người đã bị bắt, nói lão ta nhanh chóng nghĩ cách ứng phó với Hạ quốc thì tốt hơn!". Hắn quấn lại roi vào thắt lưng, nhảy đến ôm lấy tiểu Thanh. "Chủ tử muốn nữ nhân này. Thứ lỗi, ta phải mang nàng đi!"

Sau đó liền phi thân ra ngoài, hướng về phía kinh thành.

Vũ Nhi tỉnh lại, nhìn xung quanh một lượt, còn cảm thấy hơi chóng mặt. Không đúng, nàng đang ở khách điếm, như thế nào lại ở nơi này? Khách điếm kia nào được rộng rãi như vậy? "Tiểu thanh...". Nàng khàn giọng gọi, nàng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao nàng đang ăn cơm liền đến một nơi như thế này?

"Tìm Tiểu Thanh sao? Tiếc rằng nàng ta còn chưa tỉnh lại!". Một người áo trắng bước vào trong phòng, khuôn mặt bị mặt nạ che kín khiến Vũ Nhi sợ hãi lùi lại một bước bước. Vì sao nàng cảm thấy giọng nói của người này có phần nguy hiểm, giống như một người nào đó... "Sao, nhanh như vậy đã quên chỗ này rồi?". Người áo trắng hừ lạnh một cái.

Vũ Nhi lúc này mới nhìn xung quanh một chút. Đây... đây chính là căn phòng trong phủ thái tử? Nói vậy người trước mặt nàng là... Vũ Nhi như không tin vào mắt mình. "Ngươi... ngươi là thái tử?"

"Ha!". Mạc Thiên Lãnh cười một cái, bộ dạng sợ hãi của nàng thực khiến người ta thỏa mãn. Hắn tháo mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ mà lạnh lùng.

"Ngươi... không phải ngươi xuống phía nam sao? Còn nữa, sao lại bắt ta?"

Hắn tiến lại gần chỗ nàng, bàn tay nắn cổ nàng, bắt nàng nhìn thẳng hắn, một ngón tay vuốt nhẹ cằm nàng. "Ngươi nói xem, bổn thái tử vì sao không đi nữa? Vì sao lại bắt ngươi?". Cảm nhận được cả người nàng run một cái, hắn mới nở nụ cười âm lãnh. "Bắt ngươi là vì bổn thái tử còn chưa chơi đùa đủ với ngươi!"

"Chơi đùa?"

"Phải!". Hắn cắn nhẹ vành tai nàng, sau đó buông tay, hướng ra ngoài cửa ra lệnh. "Người đâu, mau giúp vị tiểu thư đây thay đồ! Tối nay bổn thái tử muốn sủng ái nàng!"

Hắn nói không hề nửa điểm che giấu du͙© vọиɠ khiến nàng run sợ. Hắn là đang muốn làm gì?

Nhìn thấy phản ứng của nàng, hắn vô cùng hài lòng mà xoay người ra ngoài. "Tam muội, tối nay ta mong chờ biểu hiện của muội!"

P/s: ưu tiên cho 1 người duy nhất hội đọc truyện trước một tuần. Đó edit word dùm ta. Ai muốn cmt đυ.a chỉ email bên dưới, ta sẽ gửi bản word nhé 💋💋💋

Yêu Người Không Nên Yêu - Chương 8