Chương 7

Yêu Người Không Nên Yêu - Chương 7

Vũ Nhi nửa đêm cảm thấy khó ngủ liền ngồi dậy, ngắm nhìn gương mặt an tĩnh của Mạc Thiên Lãnh khi ngủ. Hắn lúc này như một tiểu hài tử ngoan ngoãn, nàng bất giác cười nhẹ nhõm. Giá như mà ban ngày hắn cũng có bộ dáng hiền lành như vậy thì thực tốt. Bàn tay bất giác chạm vào sống mũi cao, thẳng của hắn. Chà, quả là một mĩ nam a, nhìn từ phía nào cũng thấy hắn rất anh tuấn nha. Bàn tay bắt đầu không an phận vươn tới hàng lông mi đen dày của hắn. Tên này mà là con gái ắt hẳn sẽ đẹp hơn nàng gấp bội.

Chợt Mạc Thiên Lãnh mở mắt, đem bàn tay đang sờ loạn của nàng nắm lấy, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm khuôn mặt đang đỏ bừng của nàng, môi hơi nhếch lên. "Sao? Hiện tại thấy bổn thái tử ta rất đẹp mắt, liền muốn sàm sỡ ta sao?"

Vũ Nhi cúi gằm mặt, dùng lực muốn thu tay lại. "Thần muội chỉ muốn giúp thái tử người xua muỗi mà thôi!"

"Muỗi?". Mạc Thiên Lãnh cười âm lãnh, đem nàng đẩy ngã xuống, cả người nhào qua trực tiếp nằm trên người nàng. "Tiểu muội muội, ngươi bây giờ nói dối cũng rất thuận miệng đi?". Bàn tay hắn khẽ mân mê đôi môi mềm mọng của nàng. "Thực mềm!"

Mạc Thiên Lãnh cúi xuống, nhằm môi nàng mà cắn nuốt. Hắn lúc này giống như một con sỏi đói bụng, mà nàng lại chính là món ăn của hắn. Bàn tay không an phận chọn nơi mềm mại của nàng mà xoa nắn, trực tiếp đem áo ngoài của nàng cởi ra.

Vũ Nhi bị hắn khi dễ, nước mặt trực trào ra, điên cuồng vùng vẫy. "Mạc Thiên Lãnh, ngươi mau buông ta ra!"

Mạc Thiên Lãnh hừ lạnh, ngẩng đầu nhìn nàng. "Khóc? Mục đích của ngươi không phải muốn ta đối ngươi như vậy sao?"

Vũ Nhi đẩy mạnh hắn ra, vội vàng đứng dậy, vơ lấy y phục của mình, chạy ra ngoài. Nhưng là... nàng không biết chạy đi đâu? Nơi này là chỗ của hắn, người ở đây đều là người của hắn, trên dưới đều nghe lệnh hắn. Nàng có thể đi đâu? Núp sau lùm cây, nàng khẽ run người một cái, loại chuyện vừa rồi nếu thực sự xảy ra, nàng có chết cũng không hết được nhơ nhuốc.

Cửa phòng mở ra, Mạc Thiên Lãnh bước ra ngoài, nhìn xung quanh một lượt, thấy góc áo màu trắng ở phía sau lùm cỏ liền hừ lạnh một cái, tiến đến kéo nàng đứng dậy.

"Buông, Mạc Thiên Lãnh, ta van cầu ngươi, buông tha ta...". Nàng thực sự khóc, mặt ngoảnh sang một bên, bàn tay gắt gao nắm chặt.

Mạc Thiên Lãnh ngẩn ra một chút, sau đó buông tay, phủi áo một cái, xoay người. "Cũng không còn sớm, ngươi ngủ đi! Ta vào cung!"

Vũ Nhi run rẩy, vội chạy vào trong phòng, ngay lập tức khép cửa lại, đứng nép vào một góc, chuyện vừa rồi quả nhiên vẫn còn làm nàng kinh hãi.

Mạc Thiên Lãnh ở bên ngoài đấm một quyền vào cây cột gần đó, tức giận hô một tiếng. "Chết tiệt!". Hắn vừa rồi lại không làm chủ được bản thân.

Ba ngày sau....

Cửa thành rộng mở, người và ngựa đứng xếp hàng dài ngày ngắn, kị binh và bộ binh phải có đến hai trăm người. Tất cả đều chuẩn bị để hộ tống Tam công chúa của bọn họ đến Hạ quốc. Dân chúng xếp thành hàng ở hai bên đường, dường như muốn xem náo nhiệt. Sau yến tiệc ba ngày trước, danh tiếng tam công chúa Mạc Vũ Nhi đã vang danh khắp kinh thành. Mọi người đều muốn đến xem dung nhan tuyệt thế của tam công chúa.

Hoàng thượng cùng hoàng hậu, các vị quý phi, thái tử cùng các vị công chúa đều đích thân đến tiễn. Mạc Hiểu Nguyệt một thân y phục hồng nhạt, toát lên vẻ thanh thoát hơn người. Nàng yếu ớt cầm tay Vũ Nhi, giọng ân cần quan tâm. "Tam muội, đến Hạ quốc phải sống thật tốt, tin rằng tứ vương gia sẽ không khi dễ ngươi!"

Vũ Nhi gật nhẹ đầu một cái, đối với nhị tỷ này có chút xa cách. Mới ngày hôm qua, nàng nghe được từ miệng Mạc Thiên Lãnh nói phụ hoàng đã ban hôn cho Huyền Vũ Mặc và nhị tỷ. Nàng khẽ thở dài, lông mi cụp xuống, xoay người muốn lên xe ngựa.

"Phụ hoàng, lần này nhi thần bận xuống phía Nam một chuyến, chuyện hộ tống, hay là để Huyền phó tướng lo đi?". Mạc Thiên Lãnh hướng Mạc Thiên Kỳ cầu ý kiến, ánh mắt đầy thâm ý nhìn theo bóng lưng Vũ Nhi nàng, chỉ thấy nàng khẽ run một cái rồi đi tiếp, làm như chưa hề nghe được gì.

"Được!". Mạc Thiên Kỳ gật đầu một cái rồi hướng Huyền Vũ Mặc phân phó. "Phò mã, việc này đành giao cho ngươi. Trở về trẫm sẽ trọng thưởng!"

Một tiếng phò mã khiến tâm Vũ Nhi chấn động, nàng vội bước lên xe, an vị ngồi một góc. Mà Huyền Vũ Mặc ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt trên người nàng, hoàn toàn không để ý đến lời của hoàng đế.

"Huyền thiếu tướng!". Mạc Thiên Lãnh hắng giọng một cái. "Lệnh của hoàng thượng, ngươi không bằng lòng?"

Huyền Vũ Mặc hướng Mạc Thiên Kỳ gật đầu kính cẩn. "Hoàng thượng, công chúa là hoàng thân quốc thích, đi xa như vậy nên tránh phô trương, để đảm bảo an toàn! Thần chỉ cần mười kị binh, còn lại tất cả đều không cần!"

"Ha!". Mạc Thiên Lãnh cười lớn. "Được lắm, rất có bản lĩnh, bổn thái tử chúc các người thượng lộ bình an!". Nói xong liền phất tay áo, lên ngựa, hướng phía Nam mà đi.

Đoàn người khởi hành, dẫn đầu là Huyền Vũ Mặc cùng bốn kị binh, xe ngựa của Vũ Nhi đi ở giữa, phía sau có sáu kị binh theo sát. Lần này Mạc quốc chuẩn bị rất chu đáo, ngay cả người phu xe cũng có thân thủ phi thường, mười kị binh là những người giỏi nhất trong cấm vệ quân. Lại còn có Huyền Vũ Mặc, thiếu tướng tài giỏi, tinh thông võ nghệ. Mạc Thiên Kỳ nhìn đoàn người rời khỏi kinh thành, lòng âm thầm thở phào, ngẩng đầu nhìn trời một lát. "Huyên nhi, trẫm đã tìm được một đối tượng tốt cho con gái của nàng. Nàng nên từ bỏ hận thù với trẫm rồi đi?"

........................****...........................

Huyền Vũ Mặc cả chặng đường đi đều im lặng, nghiêm mặt nhìn về phía trước, không hề đoái hoài gì đến Vũ Nhi phía sau. Có lẽ trong tâm hắn bắt đầu chán ghét nàng hoặc cũng có thể là do hắn không dám để ý đến nàng. Hắn sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được mà cướp nàng.

Vũ Nhi cũng im lặng, thỉnh thoảng mới vén rèm lên nói với Tiểu Thanh vài câu.

Đi nửa ngày, trời càng ngày càng nóng, cuối cùng Huyền Vũ Mặc cũng yêu cầu nghỉ chân ở một góc rừng, tất cả đều chạy đến con suối gần đó rửa mặt, uống nước, duy chỉ có Vũ Nhi ngồi trên xe.

Chợt rèm được vén lên, Huyền Vũ Mặc tay đưa một túi nước vào, ánh mắt lãnh đạm nhìn đi hướng khác. Vũ Nhi lúng túng nhận lấy, lí nhí nói như tiếng muỗi kêu. "Mặc đại ca... cảm ơn!"

Huyền Vũ Mặc thu tay lại, muốn tiến lên phía trước, không nói với nàng câu nào. Vũ Nhi khó chịu, nước mắt lăn dài nhìn hắn. "Mặc đại ca, huynh hận muội?"

Nghe âm thanh nức nở của nàng, hắn khẽ run người một cái, muốn quay lại nhìn nàng nhưng không thể. Lạnh nhạt với nàng là điều duy nhất hắn làm được. "Tam công chúa, bi chức không dám!"

Hắn xa cách khiến nàng đau nhói. Cục diện ngày hôm nay nàng nào muốn? Nàng cười khổ, lau nước mắt rồi buông rèm xuống. "Huyền thiếu tướng, xin lỗi, ta quá kích động rồi. Vẫn mong... vẫn mong tỷ phu bỏ qua cho!"

Nàng gọi hắn là tỷ phu... hắn đã được ban hôn với nhị tỷ, nàng chẳng có quyền gì gọi Mặc ca ca như ngày xưa nữa. Huyền Vũ Mặc quay đi, bóng lưng lẻ loi đối diện với nàng, phải rồi, bây giờ họ không còn như ngày xưa được nữa. Hắn khó chịu hô lớn một tiếng. "Mau, tiếp tục lên đường, thực lề mề!"

Đoàn người tiếp tục di chuyển, đến Hạ Quốc phải mất hơn một ngày trời, có lẽ đêm nay bọn họ phải dừng chân ở chốn hoang vu nào đó. Càng đi lên phía Bắc, tiết trời càng lạnh, có lẽ sắp đến biên cương giữa Mạc quốc và Hạ quốc rồi. Lúc này trời cũng đã khá âm u, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến người ta sởn hết gai ốc, đông thời căng thẳng đề phòng. Nơi này có thứ gì đó không an toàn! Huyền Vũ Mặc cảnh giác, dò xét nhìn xung quanh, im lặng lắng nghe động tĩnh. Dường như khu rừng phía sau có gì đó khiến hắn phải nhíu mày một cái, phất tay ra lệnh. "Nhanh chân lên đi, vào thành tìm một khách điếm. Hôm nay phải dừng chấn sớm một chút!"

Bắc thành là biên thành giữa Hạ quốc và Mạc quốc, là vùng biên cương hẻo lánh nhất của Mạc quốc. Tuy là cả một thành trì rộng lớn nhưng lại vắng vẻ, người lưa thưa, nhà cửa tiêu điều, tất cả đều lụp xụp như những mái nhà tạm. Dừng chân trước một nơi có treo biển khách điếm, Tiểu Thanh như không thể tin vào mắt mình. "Nơi đây có điểm nào giống khách điếm chứ?"

Vũ Nhi chỉ nhìn nàng một cái rồi bước vào trong. "Có mái nhà tránh mưa là tốt lắm rồi, Huyền thiếu tướng, phiền ngươi giúp ta sắp xếp phòng!"