Chương 59

Mạc Thiên Lãnh cho ngự y lui ra sau đó bản thân suy ngẫm một lát rồi đi đến Thừa Nghi cung. Điệp Vân lúc này đang ngả người trên nhuyễn tháp, chiếc lư đồng trước mặt tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng khiến con người ta cảm thấy được thư giãn. Nhìn thấy Mạc Thiên Lãnh, bà phất tay ra lệnh cho hai thị nữ lui xuống sau đó nở nụ cười hiền từ của một người mẹ. "Lãnh Nhi đến thăm mẫu hậu sao, mau, ngồi xuống đây!"

Mạc Thiên Lãnh vẫn đứng đó, không có ý định bước đến. Hắn mở miệng, giọng nói lạnh như băng. Qua bao nhiêu năm, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu này để nói chuyện với bà. "Mẫu hậu, bao nhiêu năm rồi, người dùng mãi một cách, không sợ thất bại sao?"

Điệp Vân cứng người nhưng vẫn duy trì nụ cười. "Lãnh nhi, con nói gì thế?"

"Hơn mười năm trước là Huyên phi, bây giờ lại là Mạc Vũ Nhi. Mẫu hậu, Cửu Trùng Độc này của người cũng quá có đất dụng võ rồi!"

"Cửu Trùng Độc gì chứ? Lãnh Nhi, mẫu hậu không hiểu!"

"Người cho rằng cái lí do Huyên phi khó sinh mà chết thực sự đáng tin sao? Người chắc chắn rằng phụ hoàng tin tưởng người suốt bao nhiêu năm qua sao? Mẫu hậu, mau đưa con thuốc giải của Cửu Trùng Độc!"

"Ha...". Điệp Vân cười lớn. "Không có thuốc giải!"

"Đừng đùa nữa mẫu hậu, đây là vấn đề cả một mạng người!"

"Năm đó ta nghĩ ra cách bào chế Cửu Trùng Độc, còn chưa kịp nghĩ ra cách điều chế giải dược!"

"Được, vậy con đi tìm ngoại công!"

"Ha, con cho rằng ngoại công của con có biện pháp sao? Lãnh Nhi, ta khuyên con, đừng tốn công vô ích, con đem nàng ta đến Hồ Điệp cốc không bằng tự mình tranh thủ chút thời gian ít ỏi của nàng ta đi!"

"Mẫu hậu, người không cảm thấy mình rất ác độc sao?"

"Ta ác độc sao? Ha...". Điệp Vân cười lớn. "Ai bảo nàng ta giống mẫu thân của mình đến vậy? Dung nhan ấy ta hận không thể hủy hoại hàng vạn lần. Tại sao một Hạ Huyên chết rồi còn tồn tại Mạc Vũ Nhi chứ? Lẽ ra hơn mười năm trước ta nên gϊếŧ cả nàng ta!"

"Mẫu hậu, người quên rồi, con có Thất sắc chi hoa!". Mạc Thiên Lãnh cố giữ bình tĩnh trước sự điên cuồng của bà.

"Con dám cho nàng ta dùng? Vậy còn phụ hoàng của con thì sao?" Điệp Vân phẫn nộ, đứa con này của bà đúng là không có tiền đồ. Hắn lại có thể vì một ả đàn bà mà chấp nhận làm một kẻ bất hiếu.

"Hai ngày nữa nàng ấy bình phục, con sẽ đưa đến để thỉnh an mẫu hậu!". Mạc Thiên Lãnh bất ngờ buông một câu đe dọa, mong rằng tính mạng của Mạc Thiên Kỳ sẽ giúp bà tỉnh táo hơn, giao cho hắn giải dược Cửu Trùng Độc.

"Con...". Điệp Vân trừng mắt sau đó cười lớn. "Cũng tốt, đến lúc ấy con có thể thuận lợi lên làm vua, ta cũng không cần phải suy nghĩ đến kẻ bạc tình ấy!"

Mạc Thiên Lãnh quay người rời đi, nếu quả thực mẫu hậu hắn có ý nghĩ mặc kệ phụ hoàng thì hắn lại chính là kẻ rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Thất sắc chi hoa chỉ có một, mà tình hình của phụ hoàng ngày càng nguy kịch, hắn cũng không thể bỏ mặc thê tử kết tóc se duyên của mình.

Một ngày dài đằng đẵng trôi qua, đêm xuống hắn mới tới Phượng Vũ cung. Vũ Nhi gần đây thân thể suy nhược, đã đi ngủ từ rất sớm rồi. Tiểu Xuyên thấy hắn tới, giúp hắn thắp sáng ngọn đèn cầy trong phòng. Dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn, Mạc Thiên Lãnh nhận thấy sắc mặt của nàng cũng vàng vọt, xanh xao đi rất nhiều. Cửu Trùng Độc ở trong người nàng, không hề phát tác một triệu chứng gì nguy hiểm, nhưng từng bước từng bước khiến nàng mất mạng, giống như Huyên phi trước kia. Có lẽ sáng sớm ngày mai Huyễn Hắc sẽ mang được Thất sắc chi hoa trở về, khi ấy hắn bắt buộc phải lựa chọn.

Đêm dần tàn, ánh bình minh nhen nhóm một chút hơi ấm cho buổi sáng mùa đông buốt lạnh. Ngoài trời, tuyết đã ngừng rơi. Mạc Thiên Lãnh lúc này cũng rời giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho người còn đang say giấc nồng, sau đó tự mình mặc quần áo rời đi.

Giờ thượng triều kết thúc thì cũng là lúc Huyễn Hắc cầu kiến, hắn đã mang Thất sắc chi hoa trở về. Mạc Thiên Lãnh hai ngày nay đã đủ đau đầu, nhìn hắn già đi mấy tuổi, không còn vẻ anh tuấn tiêu sái như mọi khi. Hắn nhíu mày nhìn đoá hoa bảy màu đang hé nở trên bàn, bất giác thở dài. "Hắc, ngươi nói xem, ta nên dành nó cho ai đây?"

Huyễn Hắc hiểu tâm tư của chủ tử, không dám cho ý kiến, chỉ biết tỏ ra đồng cảm. Chữ hiếu với chữ tình quả nhiên là khó lựa chọn. "Thái tử, thần vừa trở về thì thấy Huyền phu nhân cầu kiến ở cửa cung, có lẽ vì lời dặn của người nên thị vệ không cho tiến vào!"

Mạc Thiên Lãnh ngẩng đầu. Hắn đã đủ rắc rối rồi Nam Cung Huyền này còn muốn gì nữa đây? "Ngươi để nàng ta vào!"