Chương 3

Chương 3:

"Công chúa, tại sao người không để cho thái tử giúp. Dù sao ngài ấy cũng là ca ca của người!". Tiểu Thanh không hiểu hỏi nàng. Rõ ràng thái tử có thể giúp các nàng mà.

"Tiểu Thanh...". Vũ Nhi nhìn nàng. "Có một số người tuyệt đối không nên nhờ cậy. Đặc biệt là thái tử. Hắn cũng không muốn ta phiền đến mình!". Hắn làm sao có thể giúp nàng cơ chứ, trong khi hắn căm ghét nàng đến thế.

"Công chúa, nô tỳ nghe nói ngày mai hoàng thượng tổ chức đại điển săn bắn, yêu cầu các nương nương, công chúa, hoàng tử phải có mặt đầy đủ. Người... ngày mai người muốn mặc trang phục gì để nô tỳ cho người chuẩn bị?"

"Đi săn ư?...". Nàng hỏi lại một lần nữa. Yêu cầu tất cả phải có mặt, vậy có bao gồm nàng không? "Tiểu Thanh, không cần phải chuẩn bị gì cả, cứ như thường ngày là được rồi, dù sao người đi săn cũng không phải chúng ta!". Tùy tiện dặn tiểu Thanh mấy câu, nàng chợp mắt lại ra hiệu muốn nghỉ ngơi. Trong lòng nàng bây giờ như có chút gì đó hưng phấn, đại điển đi săn kia phụ hoàng cho phép nàng đi, phụ hoàng vẫn còn nghĩ đến nàng! Đây có lẽ là niềm vui lớn nhất trong suốt mười sáu năm qua mà nàng được nghe, khóe miệng xinh đẹp không khỏi nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ.

Sáng sớm hôm sau, Vũ Nhi dậy từ rất sớm, có lẽ cái cảm giác ấm áp kia khiến nàng hơi khó ngủ. Nàng đặc biệt chải chuốt kỹ càng khiến tiểu Thanh cũng phải ngạc nhiên. Chỉ là một buổi đi săn thôi cũng khiến công chúa cao hứng đến vậy. Nàng không thể biết được, Vũ Nhi mong đợi được phụ hoàng nhìn xuống một lần đã bao lâu.

Bãi săn đông đúc, mọi người tụ tập lại thành từng đám nói chuyện rôm rả, chủ yếu là mấy câu nịnh bợ khiến nàng nghe phát ớn. Hoàng gia là vậy, khi có quyền thế thì ai cũng xúm lại xung quanh nói những lời xu nịnh như rót vào tai, chỉ khi bị mất đi sự ân sủng rồi mới biết lòng người thế nào! Nàng lớn lên trong sự ghẻ lạnh của phụ hoàng, nàng đương nhiên hiểu được thế nào là lòng người khó đoán.

Dường như không dự liệu trước được sự xuất hiện của nàng, mọi người chợt im bặt, dồn ánh mắt hiếu kì nhìn về phía nàng. Tiếp theo là xì xào to nhỏ, ánh mắt dò xét luôn chiếu trên người khiến nàng khó chịu.

"Ai nha, tam tỷ, không ngờ ngươi cũng thích náo nhiệt vậy nha!". Tứ hoàng muội của nàng bước lên trước đám người cười khinh khỉnh, tiếp theo là một tràng cười chế nhạo. Nàng chốc mắt đỏ bừng mặt lên, không biết nói gì. Mạc Hiểu Nghi lên tiếng tiếp tục trêu chọc. "Tỷ xem kìa, cả ngày ở trong cung khiến tỷ xanh xao hết lại rồi. Nhưng cũng tốt, không còn nhìn thấy hắc khí bao quanh người nữa!".

Mọi người cười phá lên, Vũ Nhi nắm chặt tay lại, cố gắng chịu đựng. Không phải nàng trước nay giỏi nhất là chịu đựng, không phải sao?

"Vũ Nhi!". Một giọng thiếu niên vang lên, là Huyền Vũ Mặc, là con trai đại tướng quân đương triều. Hắn cười rạng rỡ bước đến gần nàng, đưa cho nàng một cái khăn ướt. "Lau mặt đi, đường dài như thế chắc mệt lắm!"

Vũ Nhi cười với hắn. Hắn hơn nàng ba tuổi, từ bé đã rất thân với nàng, cũng chỉ có hắn mới không ngại nàng xui xẻo, luôn đối xử ân cần với nàng. Trong lòng nàng hắn nghiễm nhiên chiếm được một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng nàng. Chỉ là hắn được giao phó trấn giữ ngoài biên cương, nàng và hắn ba năm nay mới gặp lại. Nhìn hắn ngày càng tuấn tú, chững chạc, nàng không khỏi cảm thấy mừng cho hắn. "Mặc ca, huynh quay về rồi!"

"Không phải ba năm trước đã nói với muội rồi sao? Ta sẽ về chơi cùng muội, không để cho muội phải cô đơn nữa! Vũ Nhi, cha ta nói, lần này ta sẽ không phải đi nữa!". Hắn cười ôn nhu nhìn nàng, trong mắt tràn ngập sự ấm áp, không khỏi khiến người ta phải đỏ mặt khi nhìn vào.

"Huyền phó tướng, ngươi thân với tỷ ấy như vậy, không sợ sẽ có ngày mất mạng sao?".Mạc Hiểu Nghi không chịu được khi nhìn nàng được người khác đối xử tử tế liền lên tiếng ganh tị. Từ nhỏ đến lớn, Huyền Vũ Mặc luôn là người đối xử tốt với Vũ Nhi khiến nàng không khỏi cảm thấy ngứa mắt.

"Tứ công chúa, ta ở bên nàng hơn mười năm, ta hoàn toàn khỏe mạnh, ngươi có thể thấy. Ta cam đoan mình cũng không có bệnh gì!". Huyền Vũ Mặc liếc Mạc Hiểu Nghi một cái, ngữ điệu không quan tâm trả lời nàng. "Vũ Nhi, đi, ta đưa muội đi dạo một chút!"

Vũ Nhi gật đầu, để mặc cho hắn nắm tay kéo đi. Nàng cũng rất nhiều lần thắc mắc, vì sao hắn lại tốt với nàng đến vậy. Khi ấy hắn nói, vì hắn và nàng cùng tên, hắn không tin nàng xui xẻo. Nếu nàng xui xẻo, không phải hắn cũng xui xẻo sao! Khi ấy nàng vẫn kiêng dè né tránh hắn, nhưng hắn thực sự quan tâm nàng khiến nàng muốn tránh né cũng không thể được.

Phía sau, Mạc Hiểu Nguyệt nhìn theo bóng hai người rời đi, thân thể gầy yếu gợi cho người ta cảm giác phải trân trọng, nâng niu nàng. Đôi mắt nàng dõi theo bóng lưng Huyền Vũ Mặc, ánh lên sự cô độc. Mạc Thiên Lãnh thở dài, vuốt lọn tóc bị gió thổi đến rối của nàng. "Nguyệt nhi, muội cần gì phải khổ sở như vậy? Nếu muội thích, cứ bẩm với phụ hoàng một câu, chắc chắn..."

"Đại ca...". Mạc Hiểu Nguyệt ngắt lời hắn. "Cái muội muốn là tình cảm. Nếu chỉ vì một tờ thánh chỉ của phụ hoàng mà hắn phải cưới muội, không phải lúc ấy muội sẽ càng khổ hơn sao? Đại ca, huynh nhìn xem, hắn và tam muội nhìn rất xứng đôi!"

Mạc Thiên Lãnh chán ghét nhìn bóng lưng Vũ Nhi, hừ lạnh một cái. Hiểu Nguyệt là muội muội hắn yêu thương nhất. Thứ nàng thích, hắn nhất định cho nàng!

Vũ Nhi trở về thì đã là giữa trưa. Huyền Vũ Mặc đưa nàng trở về lán rồi mang cho nàng một chút điểm tâm rồi mới quay về lán của mình.

"Công chúa, người bị cảm sao? Sắc mặc rất đỏ!". Tiểu Thanh lo lắn nhìn nàng, bàn tay đặt lên trán nàng. "Rất nóng! Để nô tỳ đi tìm thái y!"

Nàng vội kéo tay tiểu Thanh lại. "Ta không sao!". Một bàn tay đặt lên mặt mình, thực nóng. "Tiểu Thanh, mặt ta đỏ lắm?"

Tiểu Thanh ngây ngô gật đầu. Vũ Nhi mỉm cười, nhớ lại lúc nãy...

Ngồi bên bờ sông, nàng cùng Huyền Vũ Mặc ngâm chân xuống nước, hưởng thụ cảm giác mát lạnh.

"Vũ Nhi, ta đã thưa với cha, chờ muội tròn mười tám, cha sẽ bẩm với hoàng thượng, xin gả muội cho ta!". Huyền Vũ Mặc chống tay nhìn dung nhan xinh đẹp thoát tục của nàng. "Để cho ta chăm sóc muội cả đời, gả cho ta!"

Nghe được lời hắn Vũ Nhi đỏ mặt, không biết nói gì, chỉ cúi đầu xuống, mái tóc dài che hết cả khuôn mặt. Huyền Vũ Mặc giúp nàng vén tóc lên, ngồi xích lại gần nàng một chút, đưa tay nâng cằm nàng lên, thích thú nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng. Hắn cúi đầu, đôi môi mỏng kí nhẹ lên trán nàng một cái. "Đồng ý gả cho ta!"

Vũ Nhi gật gật đầu. Hắn đối xử tốt với nàng, hắn yêu nàng, trong lòng nàng cũng có hắn, chẳng có lí do gì mà cự tuyệt hắn cả!

Huyền Vũ Mặc cười hài lòng, ôm nàng vào trong lòng. "Vũ Nhi, ta hứa sẽ cho nàng hạnh phúc!"

"Cười vui vẻ quá nhỉ! Muốn gả cho hắn lắm, đúng không?"

Vũ Nhi giật mình, Mạc Thiên Lãnh đã bước vào trong lán từ lúc nào, chán ghét nhìn bộ dáng hạnh phúc của nàng. Hạnh phúc của nàng chính là đau khổ của Hiểu Nguyệt, hắn không đồng ý, nàng đừng hòng đến với Huyền Vũ Mặc!

"Thái tử...". Nàng run sợ nhún người một cái, vẻ mặt nhanh chóng tái mét, không còn một tia huyết sắc.

"Muốn gả cho hắn?". Mạc Thiên Lãnh kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, ánh mắt dán chặt trên người nàng.

Vũ Nhi run sợ gật đầu. Dù có dọa chết nàng nhưng không thể phủ định nàng thật sự muốn gả cho Mặc.

Con ngươi của Mạc Thiên Lãnh lóe lên tia nguy hiểm, ngón tay hắn lạnh lẽo vuốt cằm nàng. "Hắn không ngại ngươi xui xẻo, đồng ý cưới ngươi?". Không đợi nàng gật đầu, hắn cười âm lãnh vào tai nàng. "Ta liền muốn xem hắn có cần một nữ tử bị ta vấy bẩn hay không?". Tiếp theo, bàn tay ghì chặt cổ nàng, đôi môi lạnh như băng dán xuống môi nàng, mạnh mẽ gặm cắn. Vũ Nhi bị hắn làm cho bất ngờ, đôi mắt xinh đẹp mở lớn, bàn tay chống lên ngực hắn đẩy một cái, ngoảnh mặt đi hướng khác. Nước mắt trào ra nơi khóe mắt. "Thái tử, xin người tự trọng!"

"Tự trọng?". Hắn cười khẩy, buông tay, để mặc nàng ngã tụt xuống. "Ngươi mới là người nên tự trọng, không phải sao? Phủ đại tướng quân không phải ai cũng bước vào được!!". Hừ lạnh một cái hắn xoay người rời khỏi.

Vũ Nhi ôm mặt, cố gắng chặn lại tiếng nấc trong cổ họng. Nàng không được mơ tưởng sao? Lẽ nào nàng thích một người cũng là sai, nàng muốn gả cho người mình thích cũng là quá hão huyền sao? Lẽ nào nàng không xứng đáng có được hạnh phúc?

"Hiểu Nguyệt, con từ nhỏ đã ốm yếu, ra ngoài nên cẩn thận một chút, vạn nhất xảy ra chuyện gì sẽ rất nguy hiểm!"

"Vâng, phụ hoàng!"

Lời đối thoại bên ngoài khiến nàng đau đớn. Nàng sinh sau nhị tỷ chỉ một canh giờ, số phận lại khác nhau đến thế? Chưa bao giờ phụ hoàng quan tâm đến sự sống chết của nàng, ngay cả khi nàng xuất hiện trước bãi săn, người cũng không hề nhìn nàng một cái, cũng không vì sự xuất hiện của nàng mà mất hứng. Dường như... dường như người đã xem nàng là không khí, sống chết của nàng cũng không làm ảnh hưởng đến người!

Vũ Nhi đứng dậy, thất thểu bước ra ngoài, vô thức bước về phía cánh rừng. Ánh nắng chói chang chiếu lên thân ảnh gầy yếu. Giờ phút này nàng thật sự muốn ánh nắng kia thiêu đốt nàng, biến nàng thành một hạt bụi, rơi vào khoảng bao la kia. Đi đến bên bờ sông, mọi chuyện ban nãy như hiện ra trước mắt, chân thực đến bất ngờ. Từ Huyền Vũ Mặc cầu thân nàng cho đến việc nàng bị cưỡng hôn. Vũ Nhi thả chân mình xuống nước, đột nhiên thấy cả người nhẹ tênh, nàng mỉm cười thoải mái bước về phía trước. Hàng mi dài khép lại, cuộc đời nàng có lẽ lúc này là hạnh phúc nhất. "Mẫu thân, Vũ Nhi đến với người!"

"Khoan!". Một bóng người chạy đến bên bờ sông nhanh tay kéo nàng lại. Vũ Nhi còn tưởng mình được quyên sinh rồi, không ngờ tới bị cản lại, ngước đôi mắt nhìn người kia. Đôi mắt màu tím khiến nàng nhìn đến ngơ ngẩn, là một nam nhân mà có vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân. Tử mâu dán chặt trên khuôn mặt mặt trắng trẻo của nàng, nở một nụ cười quỷ dị. "Ngươi bây giờ muốn theo mẫu thân có phải quá sớm không?". Ngón tay thon dài vuốt ve cằm nàng. Con người này... thật là gợi cho người ta cảm giác đề phòng. Hắn nhìn biểu hiện của nàng, môi mỏng nhếch lên. "Sợ ta?"

"Ngươi... ngươi là ai? Sao lại ở bãi săn của hoàng gia?". Nàng chỉ muốn biết hắn là ai.

"Ha!". Hắn cười lớn. "Thiên hạ này không có chỗ nào ta chưa đặt chân tới, cũng không một ai có thể cản được huống chi là chốn mua vui nhỏ bé này của các người!"

Nàng vùng ra khỏi tay hắn. "Ta không quan tâm ngươi rốt cuộc là ai, nhưng sao ngươi lại cản ta?". Nàng thực sự tức giận.

"Bởi vì mạng của ngươi rất quan trọng đối với ta!". Hắn cợt nhả nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập một loại thâm ý khó hiểu.

Nàng ngỡ ngàng nhìn hắn. Thật sao, mạng của nàng cũng có người quan tâm sao? Thời khắc này nàng đang bị một nam nhân lạ mặt làm cho cảm động, đôi mắt không tự chủ được mà cay lên. Cuối cùng nàng cũng vì một lời nói này làm cho cảm động. "Cảm ơn ngươi, dù không biết ngươi là ai nhưng ta thực sự cảm ơn vì những lời khi nãy!"

"Ngoan!". Hắn sủng nịnh xoa đầu nàng. "Trên đời có vô vàn sự trùng hợp, không phải là ngươi mang đến xui xẻo, ngươi chỉ là một người phải chịu xui xẻo nhất thôi!". Hắn cúi xuống lau nước mắt cho nàng, đôi mắt màu tím như muốn hút người nhìn vào bên trong. Đẹp đến mê người! "Nghe lời ta, mạng sống là quan trọng nhất!"

Vũ Nhi gật đầu một cái, ánh mắt cảm kích nhìn hắn. Nàng không phải là vận xui, nàng phải biết quý trọng sinh mệnh của bản thân mình!