Chương 5: Bạch Gia Tam Tiểu Thư

---

”Ta bây giờ còn đang nhớ hồi ức lần đầu tiên gặp ngươi. Phong Cảnh Nhiên khi đó gầy gầy bẩn bẩn, hiện tại sao lại thành dáng dấp anh tuấn như vậy, đã biết làm mê đảo bao nhiêu tiểu cô nương kinh thành rồi.

Ta đã kiểm tra mỹ dung dưỡng nhan này xác thực không có sai sót nữa, ta viết mấy cái toa thuốc, người cầm đi sắc cho nhóm tỳ nữ trước giờ thử nghiệm, nếu hiệu quả không sai, có thể đẩy mạnh tiêu thụ rồi. Ngươi làm việc ta rất yên tâm.” Bạch Cẩm Tâm hạ bút, dừng hồi ức lại, mang toa thuốc đưa cho Phong Cảnh Nhiên, lập tức dùng tay vỗ vỗ bả vai hắn mà nói.

Nếu như không biết rõ chủ tử mình là hạng người gì, Phong Cảnh Nhiên thật có cảm giác vừa bị mấy thiếu nữ bất cần đời đùa giỡn.

” Chủ tử, toa thuốc này vì sao không để cho Tam Nương đi làm, nàng ta là nữ tử, tư sắc lại tuyệt mỹ, có nàng ta làm chiêu bài, toa thuốc dưỡng nhan này cho An Hòa Đường bán chẳng phải sẽ tốt hơn?” Phong Cảnh Nhiên ôn thuận như ngọc mà nói, trên mặt lộ ra biểu cảm khó hiểu.

”Thứ này cùng với thứ người đưa cho Tần phu nhân, không phải đều là toa thuốc tư sắc dưỡng nhan sao, ta muốn để ngươi cùng Phong Nhã Các tung ra một ít, kiếm thêm chút nhân khí. Ngược lại, ngươi và Tam Nương bên kia cùng tạo chút bất đồng, như vậy thị trường kinh thành mới có thể do chúng ta thao túng lũng đoạn, những thứ khác ngươi không cần lo lắng, ta sẽ biết xử lý. Không còn sớm nữa, ta phải trở về, nếu không Lạc Di Nương, lão phu nhân lại tìm ta gây phiền toái. Mặc Bảo ở lại đây vài ngày, ngươi để cho nàng ta làm nhiều một chút, không cần trả tiền công. Coi như để nàng ta tự cảnh tỉnh đã.”

Bạch Cẩm Tâm ngửa mặt lên trời thở dài nói, nàng hiện tại phải quay về nhà đối mặt với mớ bừa bộn ở Bạch gia, ai bảo bên ngoài nàng vẫn là Bạch Bá Hầu thứ nữ không được sủng ái chứ.

Hôm nay nàng ra ngoài lâu như vậy, không cần nghĩ cũng biết khi trở về kiểu gì Lạc di nương cũng sẽ dùng giọng the thé giễu cợt nàng, nói nàng tự cao tự đại, chỉ là thứ nữ mà cả ngày xuất đầu lộ diện ngoài phố, không có gia giáo.

Nếu chỉ như vậy, Bạch Cẩm Tâm đều có thể cho qua được.

Mà Phong Nhã Các giao cho Phong Cảnh Nhiên nàng cũng thực sự yên tâm, huống hồ, nàng và Phong Cảnh Nhiên không chỉ có giao tình, mà còn có lợi ích ràng buộc nhau.

Nàng đem Phong Nhã Các cho Phong Cảnh Nhiên xử lý, cho hắn cố định tiền tiêu vặt hàng hàng cùng ba phần hoa hồng. An Hòa Đường cũng như vậy, mặc dù coi như nàng còn dư lại bảy phần, nhưng còn phải trả hết thảy tiền nhân công duy trì Phong Nhã Các và An Hòa Đường.

Cho nên coi như, cơ bản là số bạc nàng cùng Phong Cảnh Nhiên và Vạn Tam Nương kiếm được cũng không chênh lệch mấy. Phong Cảnh Nhiên cùng Vạn Tam Nương không thiếu bạc, Bạch Cầm Tâm cũng không sợ hai người đó nuốt riêng chút gì.

Đêm qua, bởi vì Định Vương cùng trưởng thị vệ vô duyên vô cớ, Bạch Cẩm Tâm trở về hơi trễ, nàng lén vào từ cửa hông, không có ai phát hiện.



Hôm nay sáng sớm nàng đã hướng Lạc di nương bẩm báo một tiếng mới ra cửa, lúc đầu định là buổi trưa quay về, hiện tại bữa trưa cũng đã qua từ lâu, Bạch Cẩm Tâm thấy có chút đau đầu.

Bởi vì không về kịp giờ ăn trưa, Lạc di nương đương nhiên cũng không cảm thấy thiếu một người bớt một miệng ăn, tiết kiệm được chút bạc, ngược lại chỉ thấy nàng không có gia giáo, đi không biết về, ăn cũng không ăn, cũng không biết báo một tiếng, không biết là gây loạn ở đâu.

Bất quá, Bạch Cẩm Tâm cũng quen rồi, cửa chính không vào được, nàng còn có thủ đoạn khác.

Xe ngựa dừng ở Bạch Hầu phủ, Bạch Cẩm Tâm xuống xe, Phong Cảnh Nhiên cho xe ngựa quay đầu trở về.

Ngẩng đầu nhìn lên, bốn chữ sơn son thϊếp vàng to tướng nhìn thôi cũng đau đầu, mong muốn thoát khỏi đây của nàng cũng không phải ngày một ngày hai. Dừng lại một chút, nàng đi tới hướng về phía ngõ hẹp bên trái.

Xuyên qua con đường nhỏ khu vườn trúc, nàng đến cửa bên hông của Bạch phủ, gõ ba tiếng, hô to ba tiếng "đỗ quyên đỗ quyên đỗ quyên. "

Trong khoảnh khắc liền có người mở cửa, Bạch Cẩm Tâm len theo khe cửa chen vào.

Đây là chút thủ đoạn của nàng ở Bạch phủ, cũng là lối vào hậu hoa viên, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh vườn trúc, Bạch Cẩm Tâm sớm đã mặc một thân đồ trắng, hòa vào ánh trăng, dọc theo vườn trúc theo hành lang đi đến cuối, qua một tòa sơn, là tới một khu viện vắng vẻ.

Không sai, phong cảnh tốt như vậy, cầu nhỏ nước chảy dẫn đến một khu viện vắng vẻ cô tịch, Bạch Cẩm Tâm vốn là thứ nữ không được sủng ái, nơi ở này, tuy là rời xa chính viện phồn hoa, không có không khí ấm áp, nhưng cũng không có hỗn loạn, nàng ở chỗ này vài chục năm, chắc cảm thấy thư thái.

”Tiểu thư, người rốt cuộc cũng về rồi, Lạc di nương phái người sang hỏi nhiều lần, còn phái người đi cửa chính chặn tiểu thư lại, may mà người thông minh về từ cửa hông.”

Né tránh bùn dưới chân, Bạch Cẩm Tâm cũng vội vã.

”Không phải ta đã trở về rồi sao, em xem tay chân vụn về, may mà em đυ.ng ta, nếu như đυ.ng phải di nương, lão phu nhân, Bạch gia còn chứa chấp em sao” Bạch Cẩm Tâm giận trách.

” Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, người nhanh đi tắm đi, em chuẩn bị nước nóng cho người rồi, vừa rồi Lạc di nương tới em cũng dùng chuyện này làm cớ.” Như Nguyệt nhanh chóng chào một cái, sau đó đẩy Bạch Cẩm Tâm vào thay y phục.



Mặt mày của nàng ta tràn đầy sốt ruột, Bạch Cẩm Tâm chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, có chút cảm giác bất an. Nàng một mặt cởϊ qυầи áo, một mặt hỏi: ”Em xưa nay vốn trầm ổn, nhưng nay xảy ra chuyện gì rồi”

”Em…”

”Cẩm Tâm muội muội, là vừa trở về hay đang tắm rửa? Tuổi còn nhỏ mà nói dối hết lần này đến lần khác, chẳng trách lão phu nhân không thích ngươi.”

Một âm sắc bén nhọn đột nhiên vang lên, Bạch Cẩm Tâm liếc mắt, nàng rốt cuộc biết bản thân mình bất an bởi vì cái gì rồi.

Không dưng lại có người mang phiền toái đến tìm Bạch Cẩm Tâm ngay lúc Mặc Bảo không có đây, nhất định là đã có chuẩn bị.

”Tỷ tỷ, ta thật là đang tắm, tỷ chờ ta một chút, ta thay quần áo khác liền tới ngay.” Bạch Cẩm Tâm tức giận nhưng không thể không nén giọng nhẹ nhàng xuống nói.

”Như Nguyệt, em nhanh cho ta một khối hương, ta phải ứng phó chuyện này. Như Ngọc đầu rồi.”

Bạch Cẩm Tâm một khắc suy nghĩ, vội vàng thay đổi động tác tay, nếu nàng trực tiếp thay xiêm y, xuất hiện trước mặt Bạch Cẩm Miên, nhất định sẽ lộ nhược điểm, nàng đánh xà bông thơm lên người, lại lấy tóc thấm ướt qua một chút.

”Tiểu thư, ứng phó nhị tiểu thư đã rồi hãy nói. Nhất thời em không giải thích rõ được, Như Ngọc bị Lạc di nương gọi qua làm việc rồi. ”

”Tốt.” Tuy là Bạch Cẩm Tâm đã nhận ra có cái gì đó không đúng, nhưng nghĩ đến Như Ngọc bình thường đầu óc đơn giản, chắc cũng sẽ không có chuyện gì, liền tùy ý để Như Nguyệt thay trang phục cho nàng.

Bạch Cẩm Tâm quả thật tư sắc thừa hưởng từ mẫu thân nàng, vô cùng xinh đẹp. Ngay cả lão phu nhân cũng phải thừa nhận chuyện này, cho nên, trước giờ ở phương diện ăn mặc, nàng luôn cố gắng tỏ ra đơn giản tao nhã.

Hôm nay Như Nguyệt vận cho nàng váy lụa màu nhạt dệt hoạ tiết hoa phù dung bằng chỉ vàng, phối cùng áo khoác vải sa màu vàng hồng nhạt, nhu quần màu tím ngả chàm bó tại eo mặc cùng đối khâm, tóc cài ngọc trâm bàn khởi còn ướt nước tí tách rơi, nhìn tổng thể giống như một bông phù dung nở trên mặt nước vậy.

Ngoại trừ cặp mắt tinh anh, lộ ra ít nhiều linh khí, những thứ khác tuyệt nhiên không để lộ sai sót gì.