Chương 4: Lịch Sử Phấn Đấu

---

Ngày hôm sau, Đông Lân Các, Bạch Cẩm Tâm bao một gian phòng xa hoa nhất, mở tiệc chiêu đãi Phong Cảnh Nhiên.

Tuy nói là mở tiệc chiêu đãi, nhưng cũng chỉ là kiếm cớ tụ tập, ai có thể ngờ, Phong Cảnh Nhiên lại là kẻ dưới quyền Bạch Cẩm Miên, muốn biết vì sao Bạch Cẩm Tâm có thể thu nạp Phong Cảnh Nhiên cùng Vạn Tạm Nương, nhắc tới âu cũng là duyên phận.

Nàng vốn đã hơn hai mươi xuân xanh tự lúc nào, lại ở trong thân thế tiểu nha đầu mười mấy tuổi, mà khi tới triều đại này, nàng làm chuyện gì đều xuôi gió xuôi nước, thuận tay cứu hai người, hai người liền vì mình bán mạng, còn có Mặc Bảo khả ái, hiểu chuyện. Cái này hết thảy đều dựa vào y thuật xuất thần của chính mình.

”Chủ tử, ta nói người không gì lại đi si mê nam sắc làm chi” Phong Cảnh Nhiên mỉm cười bưng một ly trà cho Bạch Cẩm tâm.

Bạch Cẩm Tâm còn chưa đưa ly trà lên đến miệng, nghe lời này thổi phù một tiếng bật cười.

” Phong Cảnh Nhiên, ngươi có lầm hay không? Ta đã nói đó chỉ là hiểu lầm, nói ta si mê nam sắc có phải là kỳ quái quá rồi không, ta chỉ đơn giản đi xem trò vui, Mặc Bảo mới là người kích động không thôi, ta vì cứu em ấy kích động ngã xuống, gây thành cơ sự trò cười đó thôi, ta cũng rất khó chịu, người nếu như cứ nhắc lại, cẩn thận ta quăng người ra ngoài.” Bạch Cẩm Tâm giương nanh múa vuốt uy hiểm nói.

Nghe chủ tử nhà mình nói vậy, Mặc Bảo cảm thấy lạnh sống lưng, miệng vẫn không nhịn được lầm bầm: ”Định Vương điện hạ anh minh thần vũ, phong hoa tuyệt đại, độc nhất vô nhị, người người kính yêu, lại cùng chúng ta tính toán hay sao?”

Bạch Cẩm Tâm vừa nghe Mặc Bảo lại vì tên Định Vương kia bênh vực giải vật, đã cảm thấy nhức đầu ”Em còn có mặt mũi nói, phạt em một tháng lương có phải vẫn còn nhẹ nhàng quá, ta đem em ra móc cho rỗng túi, xem em có thỏa mãn không? Mặc Bảo!”

”Chủ tử, em thật sự biết lỗi rồi…”

”Mà thôi mà thôi, hắn là Định Vương, quay về rồi cũng sẽ không làm phiền chúng ta nữa, huống hồ hắn lại không biết chúng ta thật sự là ai, ta xưng là Bạch tam thiếu gia, cái tên Lê Diệp kia cũng không nghe ngóng được gì đâu, cơm nước xong ra đi xem Phong Nhã Các một chuyến, gần đây, ta có nghĩ ra mấy bài thuốc..” Bạch Cẩm Tâm gắp đồ ăn chậm rãi thưởng thức, không lo lắng gì nói to.

Phong Cảnh Nhiên thấy Bạch Cẩm Tâm đang nhìn chằm chằm mấy con tôm bóc vỏ, cũng đưa đũa đến, gắp một con tôm thả vào bát của nàng, ”Đã dặn đừng nói thẳng tên Định Vương rồi, họa từ miệng mà ra, một lát ta bồi người đi.”

Bạch Cẩm Tâm liếc mắt tiếp tục ăn, Phong Cảnh Nhiên thấy nàng hờn dỗi lại có chút trẻ con, ý cười cười không nói tiếp.



Đến Phong Nhã Các, Bạch Cẩm Tâm lên thẳng lầu hai, vào sương phòng Thiện Uyên Đường, đây là nơi bí mật của nàng, cùng là Phong Nhã Các thuê chung một chỗ.

Kỳ thực, Phong Nhã Các không mở cho người ngoài, nói đó là phường thuốc không bằng nên gọi là Dưỡng Sinh Phường, trong kinh thành quan lại quý nhân nhiều, bọn họ không tiếc bạc, mong muốn trường sinh bất lão. Nhưng hiển nhiên, trường sinh bất lão là thứ không thể, nhưng dùng thuốc để cơ thể khỏe mạnh hoặc dưỡng sinh bổ khí, thì bọn họ nhất nhất quan tâm không tiếc chi tiền.

Trong hoàng cung thì có ngự y chuyên môn điều trị cho thiên tử, nhưng cách thức sử dụng dược liệu làm sao có thể phổ cập ra ngoài cung. Lúc này Phong Nhã Các lại đột nhiên xuất hiện, lấy việc bốc thuốc làm hình thức. Nói trắng ra, Phong Nhã Các là nơi các quý nhân dưỡng sinh tu thân, chủ yếu phương thức kinh doanh là thuê các gian phòng, lầu hai có sáu căn phòng nhỏ, mỗi lần phục vụ sáu người, ai ai đến cũng đều là cao nhân quyền quý, như vậy coi như cũng tránh được đám đông vô lại lưu manh huyên náo đau đầu.

Nhưng sáng lập ra Phong Nhã Các, lại không phải Phong Cảnh Nhiên, mà chính là Bạch Cẩm Tâm.

Mộc Trà Team dịch

Người người đều cho rằng, Bạch hầu gia là ma ốm không được sủng ái, thứ nữ Bạch Cẩm Tâm đến Thiện Uyên Các là để tu thân dưỡng tính tìm dược hộ thân, nhưng thực ra không phải vậy.

Xây dựng ra Phong Nhã Các và An Hòa Đường tuyệt diệu thiên hạ, chính là thiên tài tinh thông y thuật dược liệu Bạch Cẩm Tâm.

Phong Nhã Các và An Hòa Đường đều là sản nghiệp của nàng, mà Phong Cảnh Nhiên, Vạn Tam Nương cũng đều là Bạch Cẩm Tâm tỉ mỉ bồi dưỡng mà thành, Bạch Cẩm Tâm còn là ân nhân cứu mạng của hai người họ.

Nói đến Bạch Cẩm Tâm, năm nay bất quá cũng mới mười ba, nhưng bên trong nàng, thực tế đã là thiếu nữ hai mươi mấy có, huống hồ nàng lại vốn là trung y thế gia, lại thêm thiên phú dị bẩm.

Đời trước, nàng cùng người trong nhà không cùng chí hướng, lại cứ thích nghiên cứu độc dược, nên né tránh phụ mẫu, chạy đến ven rừng tìm một cái nhà gỗ, muốn nghiên cứu cổ thư ra loại độc dược thiên địa khϊếp quỷ thần, lại bởi vì mấy ngày mấy đêm không nghỉ, não đột ngột chết. Coi như nàng tưởng mình đã xuống dưới mười tám tầng địa ngục, hoặc bay lên trời rồi, sau khi tỉnh lại mới biết, mình không những không chết, mà ngược lại còn xuyên hồn vào một đứa nhỏ mới sinh trong nôi.

Ký ức của nguyên chủ đập vào mặt, tuy là Bạch Cẩm Tâm có chứa linh hồn của chính mình, nhưng thân thể dù sao cũng là của nguyên chủ, liền nghiền ngẫm chút ký ức đó, Bạch Cẩm Tâm thấy trời xanh ai bài thân thể nguyên chủ cho mình thật sự cũng rất thê thảm đi.

Người khác xuyên không đều là cái gì đích nữ trưởng nữ, công chúa, mà nàng thì là thứ nữ, mẫu thân cũng vì sinh khó mà chết.



Bởi vậy, phụ thân không thương yêu, mẫu thân gia chủ càng không, đến lão tổ tông cũng coi mình là đồ xúi quẩy, không phải nói là thân phận khác sau khi xuyên sao? Làm sao đến cả chuyện này đến phiên mình cũng khác, Bạch Cẩm Tâm, sống gian nan lại còn hèn mọn.

Nhưng Bạch Cẩm Tâm vẫn là dựa vào ý chí tự lực tự cường, dũng cảm gan dạ sáng suốt, không ai che chở, đến nha hoàn sai vặt còn khi dễ, an ổn sống đến năm mười tuổi.

Đùa gì vậy, trời cho nàng cơ hội sống lại, cũng đâu phải để nàng sống khổ cực mãi đi.

Bạch Cẩm Tâm lập lại ý chí chiến đấu, kiếm tiền, nàng muốn ở triều đại này kiên cường sinh tồn! Nhưng cũng không thể thay đổi nhanh như chong chóng, dầu gì cũng phải ăn cơm no đã, không thể bị khinh khi, tốt nhất là phải đảo chiều.

Là con nít mấy tuổi, Bạch Cẩm Tâm cũng không thể biểu hiện ra ngoài quá khác thường, nếu không sẽ bị coi là quỷ quái, bị bắt mang đi.

Cho nên, thật vất vả nhẫn nại chờ đợi đến hồi mười tuổi, Bạch Cẩm Tâm cơ bản cũng biết cái triều đại này lịch sử, phong thổ ra sao, quyết định dựa vào chính mình tạo dựng dược thiện kiếm tiền.

Dù sao đời trước nàng cũng quen làm việc này, đầu tiên là dựa vào mua đi bán lại kiếm chút tiền làm tài chính, sau đó lại dùng số tiền này dựa theo phương thuốc nàng phối ra mang ra hiệu thuốc bán, thu được rất nhiều lời khen ngợi, lợi nhuận cũng đua nhau tới, ký gửi ở thật nhiều tiệm thuốc.

Lại tiện tay cứu được Phong Cảnh Nhiên cùng Vạn Tam Nương, lúc đầu Bạch Cẩm Tâm cũng chỉ là dùng hai người này giải độc thử thuốc, kết quả thực sự cứu được mạng người.

Bạch Cẩm Tâm tận sức để mở ”Hiệu thuốc”, lại kết hợp nhu cầu ở kinh thành, thành dược thiện phòng, từ từ phát triển ra.

Chậm rãi từ phường buôn bán nhỏ mở thành Phong Nhã Các và An Hòa Đường lớn nhất kinh thành. Để làm được điều này, Bạch Cẩm Tâm dùng thời gian ba năm.

Phong Cảnh Nhiên cùng Vạn Tam Nương được nàng đẩy ra ngụy trang, dù sao, thân phận thật của nàng nếu để người khác biết được, cũng sẽ phải sóng to gió lớn một phen.

Mà Phong Cảnh Nhiên lại là người ăn nói trơn tru, khéo léo, xử sự cẩn thận, Vạn Tam Nương thì dựa vào tư sắc đưa An Hòa Đường buôn bán phát đạt, Bạch Cẩm Tâm cảm thấy trời cao cố ý mang hai người này đến cạnh mình, quả thật là hai vị thần tài.

Dựa vào Phong Nhã Các cùng An Hòa Đường, nàng từ thứ nữ trong phủ người người bắt nạt, trở thành kẻ thâm tàng bất lộ, thần long thấy đầu không thấy đuôi.