Chương 3





Cứ thế mẹ con không giáp mặt nhau.

Rồi cũng đến ngày đi làm, đến quán thấy toàn mấy em mặt váy bó sát em sững sờ trong giây lát rồi rụt rè khép nép.

-Em mặc bộ đồ này rồi ra đây…dáng cũng ngon lành lắm đó! Bao nhiêu tuổi rồi?

-Dạ em 16

– 16???

-Dạ??

-Mất chưa??

Chị quản lí hỏi tới tấp rồi nhìn từ trên xuống dưới

-Mất gì hả chị??

-Nó là cháu ruột của chị dâu anh, em cứ nhận rồi quan tâm nó chút! Nó chưa biết gì đâu.

Chị quản lí được cái rất tận tình chỉ em cách để đối phó, nói chuyện với khách. Qua 1 tháng tập việc, hôm nay là ngày đầu tiên được phục vụ chính thức. Em được cái ăn nói lưu loát và có quen biết nên được chị quản lí ưu ái (bà này bả tự luyến dễ sợ (´⊙ω⊙’))

5 đứa đứng cho khách chọn, thằng đó liếc mắt đảo qua rồi chỉ vào em:

-Em này!

Chị quản lí nhìn em gật đầu, em thở dài vì hồi hộp, sợ gặp phải người dê xòm thì toi.

15p sau em bước vào phòng, thấy người đó nằm dài trên giường trên người chỉ độc nhất một chiếc khăn che chỗ vị trí quan trọng nhất. Hít vào thật sâu, em bắt đầu công việc được 10p thì người kia lên tiếng:

-Tay em ấm áp thế? Em tên gì thế? Nó ngoái mặt lại nhìn em

-Dạ? Tên Phương. Em ấp úng

-Em là người mới phải không?

-Dạ!

Vừa dứt lời nó bỗng bắt đầu nằm lăn lại, vươn tay rút cái khăn trong tích tắt

-Làm đi em…

Nó nhìn em nháy mắt rồi liếc xuống chỗ đó. Em hiểu nó muốn gì. Bình tĩnh lại, liếc nhìn qua đó rồi em nhớ lại cảnh mẹ lúc trước, chỉ muốn tung cửa chạy ra. Hít thở thật sâu rồi giải quyết tiếp…

Em cuối xuống nhặt khăn lên rồi dùng hết sức đập khăn lên chỗ đó….

-Có muốn bị đuổi ra khỏi chỗ này không?

-Đuổi?? Đùa anh à??

-Nằm úp lại! Nhanh lên!

Nó bất ngờ trố mắt lên nhìn em, rồi lặng lẽ nằm úp lại, em lặng lẽ thở phảo nhẹ nhõm. Đúng là không thể nhìn bên ngoài mà phán xét ai được, cũng đẹp trai mà tâm hồn chó dại dơ bẩn quá. May mà nó nằm im để em hoàn thành công việc.

Xong xuôi, em bước ra ngoài trước nó bước ra sau, ra khỏi phòng em thở thật dài, nó đi nhanh ra trước đặt thẻ lên bàn…..em giật mình khi biết nó là VIP bên em. Em chau mày nhìn nó…

-Sao được không anh? Bé Phương làm ổn không anh?

Em đưa mắt nhìn chị quản lí. Chết em rồi, nó méc cho coi.

-Anh thích Phương lắm, lần sau anh tới chị cứ sắp bé Phương làm cho anh.

Vừa nói vừa nhìn em chăm chăm.

-Vậy hả? Nó mới nên có gì cứ góp ý cho em nha, không thôi em giận đó!

-Anh biết rồi! Anh đi. Nó nhìn em nói rồi đi

Được vài bước thì quay lại trước mặt em:

-Anh là Nam, em cứ nhớ tên anh cho kĩ vào!

Haizzz chết được! Em lân la hỏi thì biết đó là khách VIP bên em, cũng không biết sao Nam lại không hay nói gì với chị quản lí, hay định quay lại trả thù?? Em cứ lo sợ!!!

Làm được 2 tháng thì do công việc nên thời gian cũng không được cố định, đi sớm về khuya giờ giấc không ổn định, rồi em gây lộn với dượng-chồng của dì em, chửi em này nọ, nói những câu làm em đau lòng.

-Mày trước sau gì cũng giống mẹ mày, mẹ mày làm gái thì mày cũng vậy thôi! Con gái con nứa đi sớm về khuya, học hành không lo học hành!

-Có là thế nào cũng là mẹ con, dượng chẳng có quyền gì nói mẹ con như vậy.

-Vì mày là cháu nên tao mới quan tâm, không thôi tao bỏ rồi

-Thà dượng không quan tâm con còn thấy hạnh phúc hơn nghe những lời dượng nói đó.

-Mày đi ra khỏi nhà tao, rồi mày muốn làm gì thì làm.

Sock. Em cảm thấy sock, thì ra bấy lâu nay ngứa mắt em lắm rồi nhưng không nói nay có cơ hội đuổi em đi. Dì hoàn toàn không biết việc này. Tự ái nổi lên, em đi tìm nhà trọ để ở, với mức lương như bây giờ em không tin khônh thể mướn được nhà trọ (mẻ làm được 5-6tr/tháng rồi đó)

Ngày em dọn đi, dì khóc lóc vì thương cháu, chửi em vì ham chơi nên muốn ra ngoài ở..sợ em hư, em không nói cho dì biết là em bị dượng đuổi, sợ dì buồn.

-Mày đi tao biết nói với mẹ mày sao đây? Mày làm khó tao quá Phương.

-Con lớn rồi cũng kiếm ra tiền, con tự lo được, con không muốn làm khổ dì và dượng đâu, dì còn phải lo cho 3 đứa nhỏ nữa.

Dọn đi em buồn lắm chứ, ngày bước vào phòng trọ cô đơn, lạnh lẽo vãi. Nhìn 4 bức tường trống trãi mà khóc hết nước mắt vì nhớ mẹ. Nhưng nhủ lòng phải ráng lên, giờ không ai có thể lo cho em mãi được!

Hôm sau 8h tối em sắp đi làm về thì chị quản lí kéo em lại

-Tối em về muộn tí, tăng ca x2 lương nha!

-Ủa? Sắp nghỉ làm rồi mà tăng ca gì chị??

-Một tý nữa biết. Nè em thay bộ đồ mới này đi, cả ngày mặc bộ đó dơ rồi.

-Ủa bình thường em mặc cũng có sao đâu? Sao nay chị lạ vậy?

-Thôi thôi, cưng hỏi nhiều ghê, đi đi chị nói thì cứ làm theo đi. Tắm luôn nha!

Em cần bộ đồ trong tay đi tắm rồi thay vì thực sự cả ngày cũng ngứa ngáy khó chịu rồi. Nhưng em thắc mắc không biết dụ gì tăng ca mà bắt em tắm rửa sạch sẽ…lạ!

anh nam chính lên sàn nha ≧∇≦ ≧∇≦ ≧∇≦