Chương 2





Hôm nay lẽ ra em ăn cơm gần trường không về nhà nhưng không biết linh tính gì dẫn lối, em đạp xe thẳng về nhà, cánh cửa hé ra mà không khóa, em thả xe đạp đưa mắt nhìn vào nhà..âm thanh rêи ɾỉ của mẹ thoảng bên tai làm tim em đập nhanh.

-Nhanh lên, mạnh lên…Đó là giọng của mẹ

Sau đó em nghe giọng của người đàn ông tiếp tục vang lên sau đó

-Sao? Chị thích không?

Rồi sau đó những âm thanh rêи ɾỉ càng lúc càng to chỉ cần đứng ngay cửa đã nghe thấy tất cả, tai em ù đi..mắt nhòe lại..em dần lùi lại thì thấy bà hàng xóm hôm trước nhìn em rồi lắc đầu

-Tao nói có oan cho mẹ mày đâu, nhưng lúc mày đi học toàn thế thôi, mẹ mày không làm việc gì khác cả?!

Em đạp xe thâth nhanh ra khỏi căn nhà đó, cứ đi, đi thật xa, càng xa càng tốt, tối đó em đi lang thang khắp công viên mà không về nhà…liệu mẹ không thấy em đâu rồi có đi tìm em không? Em ngồi buồn bã một góc rồi khóc.

-Giờ này cháu về nhà đi, đừng ngồi đây nguy hiểm lắm! Bác lao công từ tốn nói

-Cháu không có nhà! Em vừa nói vừa lắc đầu

– Sau lại không có nhà? Lại trốn học đúng không? Ngồi đây tụi chích sìke nó thấy nó làm bậy là chết đó nha con.

Em giật mình đứng dậy, phi xe chayh một mạch về nhà thấy đèn sáng em khựng lại em sợ nghe những âm thanh kinh tởm đó. Em lấy điện thoại gọi cho thằng bạn em, nói là bạn chứ thật ra hai đứa thích nhau cũng gọi là bồ nhau cái tình cảm lúc đó ngay thơ trong sáng chứ không có gì cả.

Rồi nó hẹn em ra quán cafe. Bước vào trong đó thấy nó ngồi đó sẵn, em đi lại gần đậl vào vai nó

-Sao mày không về nhà? Mày khóc à?? Nó hỏi

-Tao không muốn về nhà, tao buồn

Rồi nó nắm tay kéo em lại ngồi gần nó, hai đứa ngồi một góc trong quán lúc đó quán vắng không còn ai vì cũng gần 10h đêm, đây là lần đầu tiên em đi khuya như vậy.

Đang ngồi nó choàng tay khoác vai, em ngồi im bất động rồi nó lấy tay sờ lên ngực em liếc nhìn nó.

– Mày đang làm gì vậy? Bỏ tay ra!!!

-Yêu nhau làm vậy bình thường mà!!

-Bình thường?? Đồ da^ʍ tặc!!!

Em hất mạnh tay nó ra

-Mày không cho tao thì chia tay.

Miệng nó nói tay nó hành động sờ mạnh vào ngực em…

-Bỏ tay ra…đm chia tay. Nó nói

Em đứng dậy dơ chân đạp thẳng vài chỗ quý của nó…mạnh thật mạnh..nó la lên thấu trời

-Á! Mày làm gì vậy…..đau quá!

-Cảnh cáo mày tao không phải như mấy nhỏ kia !

Em bỏ chạy ra khỏi quán, bên tai cứ văng vẳng tiếng rêи ɾỉ của mẹ lúc đó, nó cứ ám lấy em. Chạy về nhà em đứng trước không vào, bỗng điện thoại reo lên

-Mày đang ở đâu?? Sao không chịu về nhà??

Em cúp máy dắt xe đạp vào nhà, đi thẳng vào trong tắm rửa rồi ngủ, mẹ em hỏi nhiều nhưng em nằm quay mặt vào góc không trả lời. Tối đó em nằm khóc mà mẹ không biết, 5h sáng em bật dậy không thấy mẹ đâu cả, ai ở trước đậl cửa thật mạnh gọi tên mẹ…sợ, sợ thật sự

Rồi không nghe tiếng họ nữa, em lật đật ngồi dậy gom hết quần áo rồi bỏ ra khỏi nhà.

-Mày trốn đi, mẹ mày thiếu nợ, quen chồng người khác giờ nó đánh mẹ mày đánh luôn cả mày nữa.Bà hàng xóm nói.

Tối đó gọi điện thoại cho dì, bà biết tất cả việc mẹ làm nên em gom hết đồ đạc sang nhà dì ở. Mẹ biết việc em trốn sang đó nhưng lại không hề nghĩ em sẽ nghỉ học!!

Một tuần trôi qua, dì xin được một việc làm ở quán massage, nhà dì cũng cực khổ nên em không thể ăn không ngồi rồi được. Về nhà thì nghe nói người ta tìm đến đập mẹ, cắt hết tóc bà, đậl hết đồ trong nhà….em không dám về nhà, mẹ em cũng đành chấp nhận em ở bên đó

Nhưng nghe nói đến việc massage em hơi ái ngại thấy vậy dì lên tiếng:

-Con không muốn làm nghề đó??

-Dạ? Con sợ dì ạ

-Ở đây công việc đó bình thường không có gì bậy bạ, nếu con muốn kiếm tiền dì gửi con vào làm. Con yên tâm đi.

Nghe dì nói cũng yên tâm phần nào, tuy còn nhỏ nhưng cũng hiểu được làm nghề đó như thế nào. Mẹ gọi điện khóc lóc:

– Phương, mẹ biết mẹ sai, bây giờ mẹ làm lại từ đầu, con tin mẹ đi, ổn rồi con về nhà đi học lại,mẹ hứa mẹ bỏ hết tất cả.

-Con không muốn đi học nữa, con xấu hổ lắm, mẹ không hiểu cả giác của con đâu