Chương 13





Tự nhiên câu hỏi của Minh làm em nặng lòng, nước mắt chảy dài hai bên má làm em không kiểm soát được, càng khóc nước mắt rơi càng nhiều vì tủi thân, vì đυ.ng đến nỗi đau mà em chôn giấu bấy lâu.

” Rồi sẽ xuất hiện người thay thế ba em, em khóc làm anh bối rối lắm Phương à.. “

Minh đưa tay lau nước mắt cho em, tay anh ấm áp lạ thường, em muốn giữ mãi khoản khắc này cái cảm giác đầu đời khi khóc có người lau nước mắt cho.

” Nín, chớ người ta nhìn rồi tưởng anh ăn hϊếp em!”.

Một người tưởng chừng như cọc cằn như Minh khônh ngờ lại đốn tim em thế này. Rồi cả hai nói chuyện vui vẻ quên hết mọi thứ xung quanh….. EM SAY….

Minh ôm eo đỡ em lên xe

” Anh nên nhớ em mới 17t nha Minh”

” Anh nhớ! “

” Ôm eo thôi nha Minh”.

” Anh biết! “

” Sờ ngực làm chó nha Minh”

” Anh hứa”

Minh chở em về nhà, em gục ngã ngay trên xe, say thật sự, tay chân rã rời nhấc không nổi.

” Em lên nha nổi không? “

” Nổi”

Em nói nổi chớ không nhấc cái chân lên được nữa, em lục trong túi kiếm mãi mà không thấy chìa khóa nhà đâu, kiếm hết 4 túi quần cũng không thấy, điện thoại cũng thế. Minh bật đèn trong xe lên tìm khắp cũng không thấy, anh thở dài…

” Giờ anh phải làm sao?? Nhà em không vào được, anh sắp phải đi làm”.

” Anh đi đi, em lên đập cửa chủ nhà lấy chìa khóa dự phòng!”

” 2h sáng rồi đó Phương à! “

” Hic, vậy rồi sao??? “.

Minh chống nạnh nhìn em một hồi rồi lên xe chạy thẳng về phía trước.

” Đi khách sạn ngủ! “

” Hả?? Không được, em không thể đi nơi đó được, em không muốn! “

” Ai bảo em ăn mặc vậy làm chi”

” Anh nói thật à Minh??? “

” Đi ngủ….. Em nghĩ gì thế? “

Vậy là trong tình thế bắt buộc hai đứa phải đi khách sạn, không thể làm khâc được. Minh ngừng lại ở khách sạn 3 sao trên đường Nguyễn Thái Bình.

” Đây là lần đầu anh phải vào chỗ này! “

” Lần đầu???? “

” Anh có nhà mà em, mà dễ gì em về nhà với anh” anh nhìn em cười.

” Anh đừng cười với em, đừng thả dê! “

” Em tự đi hay anh bế?? “

Trời em cố gắng bước theo Minh, loạn choạng không vững, anh nhìn em sốt ruột nhưng một mực vẫn tự đi.

” Phòng 505 ạ, chúc anh chị có một đêm vui vẻ!! “

Trời ơi bà tiếp tân, chúc gì kì cục. Em và Minh nhìn nhau ngại ngùng cùng quay sang hướng khác. Em cứ đi không vững rồi té nhào vào lòng anh.

” Anh buồn ngủ lắm rồi, đợi em lên đến phòng 505 chắc tới sáng”

Nói rồi anh bế xốc em vào lòng, trời ơi ta nói nó đã gì đâu, em nói mấy chị nghe là em nghiện mùi của Minh. Không phải mùi nước hoa mà là mùi đặc trưng khi nghe hẵn phải nghiện. Vào thang máy bốn góc là gương em không dám nhìn đối diện với anh vì xấu hổ. Minh bế em đến gần phòng 505, em thật sự hồi hộp.

” Em nặng thật Phương à!” Minh thỏ thẻ vào tai em khi đứng trước phòng 505.

“……..” bối rối quá man.

” Mình vào phòng nha, em chuẩn bị tinh thần chưa?”.

” :(( “

Lúc đó em có biết nói gì ngoài im lặng nhìn Minh, cái cảnh nhìn hài dễ sợ.

” Dạ tới phòng rồi, anh chị né ra cho em mở cửa phòng cho anh chị được không ạ? ” thằng phục vụ nói nhỏ nhẹ bẽn lẽn gay cmnr.

Haha thì ra nãy giờ thằng phục vụ đi theo sau lưng hai đứa mà không biết. Minh vội vàng thả ra em xuống ngại ngùng nhìn nó, nhìn lại hai đứa đâu có thẻ từ đâu. Nó mở cửa,bật đèn mờ mờ ảo ảo rồi chuồn xuống sảnh.

” Chúc anh chị vui vẻ đêm nay! “

Em và Minh nhìn nhau mà không dám cười đứa nào cũng quê, đm thằng phục vụ.

Tụi đàn ông không biết làm cái quái gì mà mỗi lần vào khach sạn là xông thẳng vào toilet đầu tiên, không biêtd rửa ráy hì trong đó,em leo lên giường bật máy lạnh 16° theo ý Minh. Lúc đó em lạnh muốn teo nhưng vẫn cố. Em trùm kín chăn chừa lại mỗi hai con mắt vì em không chịu lạnh được.

Tiếng xả nước rào rào bên trong, chắc Minh đang tắm giờ này mà tắm không biết có ý đồ gì nữa?

15p trôi qua, khoản thời gian mà em thấy lâu nhất khi chờ đợi, cạch tiếng cửa phòng mở ra, Minh bước ra chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm màu trắng tinh, bước lại tủ lạnh lấy chai nước, trời ơi huhu, mắt em đơ đơ nhìn chăm chăm vào Minh, em há hốc miệng, cái em để ý là Minh, cái khuôn mặt của anh rất đẹp trai thêm cái body nữa, cạn lời…lần đầu tiên em thấy thân thể của một người con trai.

” Em khât nước không?? ” Minh đưa chai nước vêc phía em.

* Lắc đầu*

” Em lạnh sao không tăng máy lạnh lên??”

Nói xòn lại lấy điều khiển máy lạnh tăng lên 25° theo ý em, đốn tim rồi.

Minh leo lên giường một cách tự nhiên, kéo cái chăn em đang đắp đăls chung với em .

” Sao em cứ trợn mắt nhìn anh thế? ” Minh đưa tay kéo cái chăn em đang trùm kín mặt ra.

” …… Em bệnh rồi, bệnh thất rồi!! ” em đưa tay vỗ vỗ vào trán.

” Bệnh gì sao nhanh vậy?? ”

” Bệnh khùng khùng đó, bệnh này lúc bị lúc không như giả vờ á” thật ra là bệnh mê trai.

” Đáng yêu quá, hai má đỏ hây hây.. ” Minh đưa tay lên sờ sờ má em.

” Đừng thả thính, thả thính là tạo nghiệp đó nha” em hất tay Minh ra.

” Vậy ngủ đi, ngủ ngon” Minh đưa tay lên véo má em.