Chương 23

“Nương, vừa rồi người tới kinh thành bàn chuyện hôn sự của Bảo Cảnh đã ổn thỏa chưa?” Hàn thị nghĩ tới nghĩ lui, vẫn hỏi câu này.

Nói đến, đại phòng cũng có một cô nương đang chờ gả, nhưng mà nhị cô nương chỉ là thứ xuất, dù Hàn thị không bạc đãi nàng ấy thì cũng sẽ không phí nhiều tâm tư suy nghĩ cho nàng. Bà ta đang nghĩ tới Kỷ Bảo Vân, năm nay nàng ấy cũng đã mười hai tuổi, đợi sang năm cũng nên làm mai. Lão thái thái lần này tự mình chủ trì cho Kỷ Bảo Cảnh, thậm chí còn mang nàng ấy tới kinh thành. Sau này mong lão thái thái cũng có thể quan tâm đến Bảo Vân của bà ta như vậy.

“Nào đã quyết định được, mới chỉ có mấy ngày thôi.” Lão thái thái thở dài một hơi.

Nữ hài nhi lập gia đình, chính là lần đầu thai thứ hai, là đại sự cả đời. Cho nên cho dù thân thể lão thái thái không còn được như trước, bà vẫn cố gắng mang Kỷ Bảo Cảnh đi kinh thành.

Trên mặt Hàn thị tuy rằng lộ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, nếu không phải có người thích hợp, lão thái thái cần gì mang theo nhiều người như thế dẫn Kỷ Bảo Cảnh lên kinh, ngay cả nhị thúc cũng đi theo. Trong lòng bà ta có chút không vui, cảm thấy lão thái thái đây là định gạt cả bà ta.

“Nói mới nhớ, Bảo Cảnh năm nay cũng đã mười bốn, thần thϊếp nhớ rõ sinh nhật nàng vào tháng tư, sang năm giờ này đã cập kê rồi.” Hàn thị mím môi, cười nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong chớp mắt bọn nhỏ đều đã lớn đến như vậy.”

Những lời này của bà ta khiến lão thái thái xúc động, bà có chút buồn bã nói: “Đúng vậy, lần này ta đi kinh thành, cũng cảm thấy thay đổi thật nhiều. Người xưa đều đã già cả rồi, quả thực không còn mấy người quen.”

Nghe lão thái thái nói như vậy, Hàn thị lại lộ ra vẻ mặt tự trách: “Là thần thϊếp không biết cách ăn nói, khiến cho nương đau lòng.”

“Nương, mấy ngày nữa là đến tiệc mừng thọ của đại bá mẫu, thần thϊếp đã chuẩn bị thọ lễ thỏa đáng, lát nữa sẽ cho người mang danh mục lễ vật đến đây để nương xem qua một chút” Hàn thị nhân cơ hội đổi đề tài.

Lão thái thái lắc đầu nói: “Cái đó thì không cần, ngươi quản gia nhiều năm như vậy, ta không có gì phải lo lắng cả.”

Hàn thị vừa rời đi không lâu thì Kỷ Bảo Cảnh dẫn Kỷ Thanh Thần trở lại. Kỷ Thanh Thần vừa trở về, liền bò lên giường La Hán, chui vào trong lòng lão thái thái, lão thái thái cười nói: “Cả người đầy mùi mồ hôi đã cọ lên người tổ mẫu rồi.”

“Tổ mẫu ghét bỏ con.” Kỷ Thanh Thần ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mượt mà lộ ra biểu tình mất hứng, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên đến mức có thể treo cả chai dầu…

Lão thái thái đã có khi nào ghét bỏ nàng, lúc trước nàng còn nhỏ, thậm chí còn từng tè dầm ở trên người bà.

Lúc này Kỷ Bảo Cảnh đứng ở bên cạnh lập tức nói: “Nguyên Nguyên, không được làm ầm ĩ như vậy, tổ mẫu mệt mỏi rồi.”

Nói xong, liền đi lên định kéo nàng xuống, nhưng Kỷ Thanh Thần bám chặt người lão thái thái, cuối cùng vẫn là lão thái thái lên tiếng: “Được rồi, tổ mẫu thích nhất là Nguyên Nguyên nhà chúng ta, cho nên Nguyên Nguyên muốn dựa thế nào thì dựa thế đó.”

Kỷ Thanh Thần nghe xong, còn đắc ý hướng về phía Kỷ Bảo Cảnh khịt cái mũi nhỏ, lại khiến cho Kỷ Bảo Cảnh tức giận đến nở nụ cười, nói: “Nói tới nói lui, cuối cùng chỉ có một mình tỷ là người xấu."

"Nguyên Nguyên vào trong vườn chơi vui không?” Lão thái thái nghe trưởng tôn nữ nói, chỉ cười vuốt tóc tiểu nha đầu trong lòng, hòa ái hỏi.

Nói tới đây, Kỷ Thanh Thần thật sự có chuyện muốn nói.

Nàng chỉ vào Bồ Đào phía sau nói, “Tổ mẫu, đại tỷ tỷ cực kỳ lợi hại, vẽ một bức tranh tặng cho con, tổ mẫu đóng khung giúp con nha, con muốn treo bức tranh ở trong phòng.”

Trước đây nàng từng nghe nói về Kỷ Bảo Cảnh, là người khiến người khác cực kỳ ghen tị, cháu gái của hoàng đế, Tấn Dương hầu phu nhân, phu thê ân ái, trượng phu ôn nhu săn sóc. Nhưng lần này, nàng nhận ra rằng trong số rất nhiều tên tuổi nổi danh như vậy, người ít xuất hiện nhất lại chính là Kỷ Bảo Cảnh.

Kiếp trước nàng cũng thỉnh tiên sinh đến nhà dạy dỗ, được xưng cầm kỳ thi họa đều đã học qua, khi ở Tô Châu còn có danh tài nữ. Nhưng khi nhìn thấy tranh của Kỷ Bảo Cảnh, mới phát hiện trên đời này có người ưu tú mọi mặt như vậy, không chỉ có cầm kỳ thi họa không gì không thông, mà ngay cả nữ hồng cũng xuất sắc như vậy.

* nghệ thuật nữ tính (ví dụ: may vá)

Kỷ Thanh Thần càng ở bên cạnh nàng ấy thì lại càng thích người trưởng tỷ này.

“Vậy tổ mẫu cũng muốn xem một chút.” Lão thái thái nghe lời Kỷ Thanh Thần nói, lập tức bảo.