Chương 19

Kỷ Bảo Phù nhớ tới những lời an ủi của Vệ di nương, trong lòng không dám, nên nhẹ nhàng hỏi: “Thất muội muội, muội đã biết tin tốt của nhà chúng ta rồi đúng không.”

“Tin tốt gì vậy?”

Mặt Kỷ Thanh Thần mờ mịt, có tin tốt gì vậy?

“Sau này trong nhà chúng ta sẽ có thêm một đệ đệ hoặc muội muội nữa đó, hôm qua phụ thân đã rất vui mừng, thất muội muội, muội có vui không?”

Kỷ Thanh Thần thấy bộ dạng vui mừng của nàng ấy, khẽ cong môi, sau đó thật lòng gật đầu, thật lòng nói: “Đương nhiên vui rồi, muội thật sự muốn có thêm một muội muội nữa.”

Kỷ Bảo Phù ra vẻ đắc ý, nàng ấy đặc biệt đến nói cho nàng biết. Sau này nàng sẽ không phải người nhỏ nhất trong nhà nữa, đến lúc di nương sinh nhi tử, xem nàng ấy còn đắc ý như nào nữa.

Nhìn thấy bộ dạng Kỷ Bảo Phù ở đối diện, Kỷ Thanh Thần rũ mắt, sau đó nhướng mắt nhìn nàng ấy ngọt ngào nói: “Đúng lúc muội cũng có một tin tốt đang muốn nói cho lục tỷ tỷ đây.”

Khóe miệng Kỷ Bảo Phù nhếch lên chờ nghe tin của nàng nhưng trong lòng lại không quan tâm. Hiện tại trong nhà còn chuyện gì quan trọng hơn việc di nương của nàng ấy hoài thai chứ.

“Nhà chúng ta sắp có một vị tân thái thái.”

“Tân thái thái? Tân thái thái nào vậy?” Kỷ Bảo Phù khó hiểu, hỏi ngược lại.

“Là tân thái thái của phụ thân chúng ta, phụ thân sắp cưới một tân thái thái, đây đúng là tin tốt của nhà chúng ta.”

Quả nhiên tỷ không thích ta, vậy tới đi, chúng ta đấu với nhau.

Kỷ Thanh Thần cười híp mắt nhìn gương mặt nhỏ của Kỷ Bảo Phù ở đối diện dần trở nên trắng bệch.

Kỷ Bảo Cảnh gặp Kỷ Bảo Phù ở cửa, nhìn thấy nàng ấy vội vàng trở về, hỏi: “Lục muội vừa mới tới đã muốn đi?”

“Thất muội mệt mỏi, muội không quấy rầy nàng nữa, muội đi về trước đây đại tỷ, chờ ngày mai lại đến thăm Thất muội.” Kỷ Bảo Phù vội vàng hành lễ với Kỷ Bảo Cảnh, liền cáo từ rời đi.

Kỷ Bảo Cảnh đứng ở cửa, nhìn nàng ấy vội vã rời đi, sau đó mới xoay người vào trong phòng. Lúc này Kỷ Thanh Thần đang ngồi trên giường, mỉm cười vui vẻ.

“Muội nói với Kỷ Bảo Phù cái gì vậy? Nàng ấy vội vàng hoảng hốt rời đi như vậy?” Kỷ Bảo Cảnh đi tới, thấy ghế gấm bên giường nàng còn chưa dọn đi, liền thuận thế ngồi xuống.

Kỷ Thanh Thần trưng ra vẻ mặt đắc ý, chớp mắt với nàng ấy, sau đó lặp lại những gì mình đã nói cho Kỷ Bảo Cảnh nghe.

Kỷ Bảo Cảnh vừa nghe xong, vươn ngón tay chọt trán Kỷ Thanh Thần, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:"Tỷ nói với muội chuyện này, cũng không phải để muội tức giận với nàng ấy. Chuyện này có gì để nói đâu.”

“Nàng ấy cố ý đến trước mặt muội nói cái gì mà tiểu đệ đệ tiểu muội muội, đơn giản chính là muốn khoe khoang di nương nàng ấy mang thai, muội mới không muốn để cho nàng ấy đắc ý.” Lúc này trong lòng Kỷ Thanh Thần không hề cảm thấy áy náy chút nào khi bắt nạt tiểu hài tử kia, có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi ký ức của nguyên thân, cho nên nàng chẳng có chút hảo cảm nào đối với Kỷ Bảo Phù.

Tuy rằng lúc trước Kỷ Thanh Thần hơi ngang ngược kiêu ngạo, nhưng Kỷ Bảo Phù cũng không phải đèn cạn dầu, bao nhiêu lần nàng ấy đều cố ý chọc giận Kỷ Thanh Thần, khiến cho nàng nổi giận, sau đó lại giả bộ là tỷ tỷ tri kỉ rộng lượng trước mặt Kỷ Diên Sinh .

Kỷ Bảo Cảnh không nhịn được cười, nhưng cũng không trách cứ nàng, chỉ nói: “Nàng ấy là cái gì chứ, tỷ đã sớm nói với muội, không cần so đo nhiều với nàng ấy làm gì, vô duyên vô cớ hạ thấp thân phận.”

Tuy rằng những lời này hơi kiêu căng một chút, nhưng đều là lời nói thật. Chưa kể mẫu thân của các nàng, Ân Lâm Lang, xuất thân từ Tĩnh vương phủ, là người của hoàng tộc Ân thị, còn Vệ di nương lại là con cháu của tội thần, nếu không phải Kỷ Diên Sinh chuộc nàng ta ra, có lẽ nàng ta phải ở lại Giáo Phường Tư cả đời.

Đừng thấy bây giờ Vệ thị ở Kỷ gia rất nở mày nở mặt, nhưng nàng ta thậm chí còn không thể coi là quý thϊếp. Đến lúc đó chỉ cần Kỷ Diên Sinh cưới kế thất, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ phải trở về nguyên hình.

“Tỷ, những chuyện này muội đều biết, chỉ là muội muốn làm cho nàng ấy đau khổ thôi.” Kỷ Thanh Trần kiêu ngạo nói.

Kỷ Bảo Cảnh lúc này mới nở nụ cười, hỏi nàng: “Hôm nay cảm thấy như thế nào? Muội đã uống thuốc chưa?”

Vừa nghe đến chữ thuốc, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Kỷ Thanh Thần nhăn nhúm lại, nàng mím môi không nói lời nào. Vẫn là Bồ Đào bên cạnh mở miệng trả lời: “Bẩm Đại tiểu thư, Thất tiểu thư nói buổi sáng bụng rỗng uống thuốc không tốt, định dùng bữa sáng xong rồi mới uống. Vừa rồi Lục tiểu thư tới, cho nên mới có chút chậm trễ.”

Kỳ Bảo Cảnh sao có thể không hiểu, tiểu nha đầu này chỉ là kiếm cớ không muốn uống thuốc.