Chương 1: Mở cửa
Đêm khuya yên tĩnh bỗng có một tiếng động không lớn vang lên cắt ngang sự yêu tĩnh đó, lại thêm vài tiếng chó sủa khiến cho mọi người bị dọa sợ mà trỡ nên luống cuống.
Cách đó không xa trong một ngõ nhỏ, người bán hạp đang quan sát chiếc bảng hiệu , Khắc Lãng đang đứng bên dưới chiếc đèn đường, ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn chiếu đến càng làm cho hắn thêm thần bí, dáng người cao gầy hai tay thì vòng lại trước ngực, tai trái đeo một chiếc khuyên tai hình một quả ngọc màu lam thủy tinh sáng chói khiến mái tóc ánh thêm một tầng màu sắc. gió đêm thổi xuống khiến những sợi tóc trỡ nên hỗn độn nhưng lại tăng thêm một phần cuồng dã
tiếp đó lại xuất hiện một chiếc xe dừng lại trước cửa. một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trên con đường nhỏ hẹp, trên tay cầm một sợi dây xích màu đem, cổ áo hình chữ v, làn váy ôm sát bên người buông nhẹ xuống, trên váy đặc biệt thêu một đóa hoa màu tím khiến người mặc càng lộ ra vẽ cao quý, mái tóc rối tung xõa trên vai nhưng lại thể hiện một nét tinh tế khiến người ngoài thêm phần tương tư. đôi tay vừa dài vừa nhỏ vương ra đưa cho phu xe một ít ngân lượng. rất nhanh sau đó chiếc xe đã tiến vào một cái trong ngõ nhỏ mất hút.
xung quanh không khí yêu tĩnh lại có một chút quỷ dị ,trong con ngỏ nhỏ hẹp, xuất hiện căn nhà cũ nát có chút ẩm thấp. trong bóng tối lại tăng thêm một tầng thần bí mang theo cổ hơi thở xưa cũ.
vì quen thuộc nên nhanh chóng tìm được cửa ngôi nhà, liền vội vội vàng vàng tự mình mở sợi xích màu đen ra, bên trong yên tĩnh đặt một cái bàn đã quá cũ kĩ bên trên chiếc bàn đặt một chuỗi đồng chính xác đó là một cái chìa khóa.
Cầm lấy cái chìa khóa đem chiếc cửa sắt mở ra, một đạo âm thanh chói tai vang lên xuyên qua màng đêm yên tĩnh, khiến cho nam tử đứng ở đầu căn ngỏ nhỏ bị bừng tỉnh, trên đáy trầm tĩnh ấy mắt nổi lên một tia gợn sóng.
******
căn ngỏ nhỏ yên ắng vắng lặn ngày thường ngay cả kẻ trộm cũng không thèm đến thăm một chút, vì thế đối với nàng mà nói thì thật không cần phải lo lắng về đêm sẽ gặp chuyện không may.
đôi chân nhỏ dài vừa mới bước vào cửa lâm lãnh vũ liền dừng lại. một vật nhỏ bé xinh đẹp bay theo đường vòng cung rồi hạ xuống. cứ như vậy đôi giày cao gót liền bị nàng tùy ý vứt bỏ ở bên trong phòng.
Xoa xoa chỗ đau trên đôi chân nhỏ nhắn, trong mắt hàm chứa toàn là nước mắt, thời điểm nhìn về pía đôi giày còn mang theo tức giận.
Cái miệng nhỏ nhắn nhất thời bị móp méo trông rất mất tự nhiên. trong lòng nói thầm , nếu trên thế giới này nam nhân đều mang giày cao gót ra đường thì sẽ như thế nào đây? Chỉ tiếc giày cao gót trời sinh là vì nữ nhân mà tồn tại.
Đi đến chiếc ghế shô pha gần đó, vì cả ngày mệt mỏi nên không thèm để tâm đến mặt mũi, lâm lãnh vũ giống một đóa hoa bay xuống trên chiếc ghế shô pha cũ kĩ thật sâu nhắm mắt lại. phòng trong liền vang lên tiếng hít thở thật nhỏ mà đều đều của nàng.
Tên kia nam tử đứng ở bên ngoài cửa sắt nhíu mày lại, trong lòng khó khăn lắm mới bình tĩnh lai được, mà trên cửa sắt nàng còn chưa bỏ xuống cái chìa khóa, trên mặt lộ vẻ đáng yêu, hắn kẽ mĩm cười. đúng hắn mỉm cười.
"Thùng thùng. . . . . ." Vài tiếng gõ cửa, thế nhưng không ra mở cửa.
Hắn nhẹ nhàng kêu nàng dậy nhưng lại sợ dọa đến nàng, "Tiểu Vũ, có thể mở cửa cho ta được không?"
thế nhưng từ đầu đến cuối Trong phòng cũng không có một tiếng trả lời. hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhưng lại thắc mắc có phải hay không nàng đi tắm rửa cho nên không có trả lời hắn.
chiếc cửa sắt lại được mở ra nặng nề phát ra âm thanh chói tai, mà lúc này lâm lãnh vũ đang nằm ngang ở đầu kia chiếc ghế shô pha nhẹ nhàng nhíu nhíu mày nhưng rất nhanh lại giãn ra.
trong phòng, dưới ngọn đèn mờ ảo, nàng lười biếng rất giống một con mèo nhỏ, lúc ngủ nàng rất giống khuông mặt của một đứa nhỏ, đôi môi nhỏ bé hơi cong lên, thỉnh thoảng lại liếʍ liếʍ khóe miệng, giống như đang nhấm nháp cao lương mĩ vị.
cẩn thận đi vào trong phòng, hắn gắt gao đóng cửa, lại cố gắng hạ thấp tiếng ồn làm nhỏ đi một chút.