Chương 19

Triệu Thanh Hoan nghe tiếng hít thở của anh, miệng từ từ bật ra một câu: “Tịnh Ngộ, anh không hận em sao?”

Đây là lần thứ hai cô hỏi anh vấn đề này.

Lần đầu tiên cô hỏi xong là sợ, lập tức thu hồi tin nhắn trên Wechat nên không có đáp án.

Lúc này đây, Tịnh Ngộ cũng không trả lời.

Triệu Thanh Hoan ra vẻ nhẹ nhõm rồi tự mình trả lời: “Tịnh Ngộ, nhất định là anh hận em đúng không, em trăm phương ngàn kế tiếp cận anh, sau khi có được anh lại chia tay anh mà không có lý do gì, em thật sự đúng là người vô lương tâm.”

“Ừm.” Tiếng nói trầm thấp của Tịnh Ngộ vang lên.

Trong lòng Triệu Thanh Hoan lộp bộp một cái.

Rồi sau đó, lại nghe thấy người đàn ông nói một câu: “Em rất là vô lương tâm.”

Tịnh Ngộ ngồi dậy, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm cô, giọng nói nhẹ vô cùng: “Nhưng từ trước đến nay anh chưa từng hận em, Triệu Thanh Hoan.”

Triệu Thanh Hoan cũng nhìn anh.

Từ trước đến giờ, anh vẫn là một người lạnh lùng không thể với tới, chỉ khi ở trước mặt cô mới có thể có tính tình tốt như vậy.

Khi còn ở đại học, Giang Nhượng không chỉ ở trước mặt trêu chọc cô một lần: “Tiểu Thanh Hoan, cái mặt này của anh Ngộ lạnh lùng, tính tình không nóng không lạnh, em coi trọng anh ta ở điểm nào thế. Không bằng bỏ anh ta rồi cua anh đi, anh rất dễ cua.”

Cô đều cười lắc đầu, cà khịa ngược lại: “Đó là anh không hiểu anh ấy, huống chi anh ấy sạch sẽ nha, đâu giống anh ba ngày đổi một bạn gái.”

Triệu Thanh Hoan hiểu anh.

Tịnh Ngộ, lúc tính tình anh tốt thì đều là muốn để người ta dỡ tim xuống, là lúc mê người.

Thậm chí giờ phút này cô còn suy nghĩ, nếu lúc trước cô nói cho anh tất cả thì có phải cô sẽ không cần chia tay với Tịnh Ngộ nữa không.

Tịnh Ngộ còn thích cô ư?



Bây giờ cô dũng cảm lên một chút, có lẽ……

“Tịnh Ngộ, chúng ta……” Triệu Thanh Hoan còn chưa nói xong, điện thoại bị bóp trong lòng bàn tay lại bắt đầu vang lên.

Hai chữ “Chó Tần” trên màn hình điện thoại vô cùng dễ khiến người khác chú ý.

Tần Thì gọi đến.

Lý trí của Triệu Thanh Hoan dần dần quay lại, nếu bị Tần Thì biết cô ở bên Tịnh Ngộ thì ai mà biết được cái tên bị bệnh tâm thần kia sẽ làm ra chuyện phát rồ gì chứ.

Cô và Tịnh Ngộ không có khả năng.

Cô đã lừa gạt anh một lần, không thể lại lừa gạt lần thứ hai.

Cô tắt cuộc gọi đến của Tần Thì, khóe miệng kéo lên ý cười mang theo mấy phần xa cách, giọng điệu vẫn thoải mái trước sau như một: “Tịnh Ngộ, đêm nay em ngủ ở chỗ nào? Sáng mai em sẽ đi ngay, không gây thêm phiền phức cho anh nữa, hôm nào mời anh ăn cơm, chúng ta sẽ…… Không nợ nhau nữa.”

Không nợ nhau nữa.

Tịnh Ngộ hoàn toàn đứng thẳng người, chỉ vào căn phòng ở hướng nam, giọng nói đầy lạnh lẽo: “Gian phòng cho khách kia vẫn luôn có người quét tước, chưa từng có ai ở, em nghỉ sớm một chút.”

Nói xong, Tịnh Ngộ lập tức đi lên tầng.

Điện thoại Triệu Thanh Hoan bóp trong tay lại vang lên, vẫn là chó Tần.

Cô đi đến phòng, sau đó mới từ từ thong thả nhận điện thoại, không kiên nhẫn mà nói: “Làm gì?”

Đầu kia của điện thoại không có tiếng người, chỉ có tạp âm khi trời mưa.

Triệu Thanh Hoan đợi ba giây không nghe được lời đáp lại thì trực tiếp cúp điện thoại.

Cô ấn mở Wechat, bên cạnh tên Tần Thì là một điểm đỏ nhỏ, có số 3.

Cô ấn mở ra thì nhìn thấy mới nhất là một cuộc gọi video chưa nhận, nhìn lên trên còn có hai cái tin nhắn văn bản.



Tần Thì: “Về nhà.”

Tần Thì: “Ở đâu?”

Triệu Thanh Hoan rất chán, tên này thật sự là càng ngày càng quản rộng.

Cô cầm lấy điện thoại gõ chữ, trả lời lại.

Triệu Thanh Hoan: “Tần Thì, có phải anh có bệnh không, gọi điện thoại lại không lên tiếng.”

Không bao lâu sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của Tần Thì.

Tần Thì: “Đúng vậy, có bệnh.”

Triệu Thanh Hoan tức giận, muốn mắng anh ta nhưng rồi lại từ bỏ. Cô chỉ đơn giản là vứt điện thoại sang một bên, không định để ý đến anh ta.

Không lâu sau đó, lại có cuộc điện thoại nữa.

Cô thì muốn chơi trò phát cáu không nhận, nhưng lại sợ Tần Thì đi tố cáo, chọc cho ba cô không vui vẻ rồi lại đến giáo dục cô.

Ngón tay cô vuốt sang phải một cái, cuộc gọi được nối. Lần này cô rất thông minh ở chỗ là chờ Tần Thì mở miệng nói trước.

“Ngủ rồi sao?”

Triệu Thanh Hoan: “Ngủ rồi, bây giờ đang mộng du nhận điện thoại, không có chuyện gì thì cúp máy đi.”

“Được.”

Sau đó điện thoại bị tắt.

Triệu Thanh Hoan nằm ở trên giường, nhìn màn hình điện thoại sửng sốt ba giây, thật sự không nhịn được lại mở Wechat ra gửi cho Tần Thì một tin nhắn bằng giọng nói.

Giọng nói của cô đầy cáu kỉnh: “Tần Thì, cái đồ bị bệnh thần kinh nhà anh!”