Chương 20

Trong màn đêm đen kịt.

Mưa to như là đá vậy, lộp bộp lộp bộp đập xuống cửa sổ xe.

Tần Thì ngồi ở trên ghế phụ, nhìn thấy tin nhắn được gửi đến trên Wechat, anh ta chuyển đổi thành văn bản trước.

Triệu Thanh Hoan: “Tần Thì, cái đồ bệnh thần kinh nhà anh.”

Xem xong văn bản, anh mới ấn mở cái nút truyền ra giọng nói.

Tiếng Triệu Thanh Hoan cáu kỉnh từ trong loa điện thoại truyền ra.

“Tần Thì, cái đồ bệnh thần kinh nhà anh.”

Tài xế ở bên cạnh mở miệng.

“Cậu chủ, có cần với người bên nhà họ Triệu kia……”

Tần Thì đẩy đẩy cái kính mắt cọng vàng, ánh mắt lạnh đi một chút, nhưng ý cười trên khóe miệng còn chưa nhạt đi, cắt ngang lời tài xế nói: “Anh đã từng yêu đương chưa?”

Vẻ mặt tài xế đầy sợ hãi, sao cậu chủ lại đột nhiên quan tâm đến cuộc sống cá nhân của anh ta thế. Anh ta ấp úng nói: “Cậu chủ, tôi vẫn chưa từng yêu đương.”

“Cô gái nhỏ cáu kỉnh là chuyện rất bình thường.” Ý cười trên khóe miệng Tần Thì dần dần trở lên lạnh lùng, giọng điệu xoay chuyển một cái, anh ta lạnh lùng nói: “Nhà họ Tần và bên nhà họ Triệu kia đều không nên nói, quản lý cho tốt cái miệng của cậu.”

Tài xế vội vàng gật đầu: “Vâng ạ.”

Tần Thì đặt điện thoại ở một bên, mở laptop mang theo bên mình ra xem văn kiện.



Toàn bộ không khí trong xe có chút áp lực, tài xế ở cạnh không dám nói gì, một lát sau cậu ta mới thấp giọng hỏi: “Cậu chủ, giờ về công ty hay về nhà? Hay là…… Tiếp tục ở đây chờ Triệu tiểu thư.”

Mặt mày Tần Thì bắt đầu tỏ vẻ không vui, phun ra một chữ: “Chờ.”

Tài xế nhìn bộ tây trang ướt đẫm trên người Tần Thì thì lo lắng: “Cậu chủ, cậu vẫn nên về tắm nước nóng rồi để chị Lưu pha cho cậu ly trà gừng làm ấm dạ dày trước đi, bằng không sẽ bị cảm mất.”

Tần Thì liếc nhìn tài xế một cái, ánh mắt của tài xế cũng không dám nhìn lại nữa, khí chất quá mạnh mẽ, cúi đầu, run run lấy khăn giấy trong xe đưa qua.

Tài xế gian nan nói: “Cậu chủ, vậy cậu lau nước trên tóc một chút, tôi thật sự lo cậu sẽ bị bệnh.”

Tần Thì nhận khăn giấy, chậm rãi chà lau đầu tóc ướt đẫm.

Chẳng sợ chật vật, mỗi cử chỉ hành động của anh ta đều để lộ ra vẻ kiêu ngạo ở tít trên cao.

Tài xế yên lặng chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe lên cao, nhỡ đâu cậu chủ bị bệnh là anh ta sẽ xong đời.

——

Ngày hôm sau, Triệu Thanh Hoan rời khỏi giường đi đến phòng khách, nhìn thấy chỗ bắt mắt nhất có dán một tờ giấy ghi chú.

Tờ giấy Tịnh Ngộ để lại.

Bữa sáng ở trên bàn, nếu lạnh thì phòng bếp có lò vi sóng có thể làm nóng. Thuốc ở trên bàn trà, nếu cần có thể mang đi. —— Tịnh Ngộ.

Trong lòng Triệu Thanh Hoan hiểu, anh không chờ cô cùng ăn sáng cũng là chuyện bình thường. Hôm qua cô đã nói loại câu không thiếu nợ nhau nữa ra khỏi miệng. Tịnh Ngộ thông minh như vậy, chắc chắn biết cô có ý gì.

Cô gập đôi tờ giấy này lại, tiện tay cất vào trong túi xách, liếc nhìn đồ trên bàn cơm.

Sữa bò, bánh mì, trứng chiên.



Cô cắn hai ba miếng là ăn hết cái trứng chiên, đồ vẫn còn nóng. Rồi một tay cầm bánh mì, một tay cầm điện thoại.

Mười phút trước chị Lisa có gửi tin nhắn Wechat cho cô.

Chị Lisa: “Thanh Hoan, sáng hôm nay có việc quay chụp tạp chí, chị bảo tài xế ở biệt thự Lợi Tư chờ em, em thu dọn xong thì ra ngay đi.”

Triệu Thanh Hoan hung hăng cắn một miếng bánh mì, thế mà ngay cả chuyện cô ở biệt thự Tư Lợi Lisa cũng biết.

Xem ra chuyện cô ở chỗ Tịnh Ngộ một đêm này không giấu được Tần Thì rồi.

Cảm xúc nói cho cô, giờ phút này mình rất muốn cáu kỉnh bãi công, nhưng cô vẫn ép buộc bản thân nhịn xuống, trả lời: “Được.”

Dù sao cô cũng là người có chức nghiệp được rèn luyện hàng ngày, hơn nữa cũng là người có ý trí rõ ràng.

Giận chị Lisa thì có thể, nhưng không thể gây chuyện với tiền của mình.

Cô ăn hết bánh mì uống sạch sữa bò, ngón tay theo bản năng ấn mở Wechat của Tịnh Ngộ, gõ hai chữ gửi qua.

Triệu Thanh Hoan: “Cảm ơn.”

Đợi mấy giây, không nhận được tin nhắn trả lời, Triệu Thanh Hoan bỏ điện thoại vào trong túi rồi lại đến bàn trà cầm thuốc ra khỏi cửa.

Triệu Thanh Hoan vừa ra khỏi cửa, tài xế của Tần Thì lập tức phát hiện ra, nhỏ giọng nhắc nhở Tần Thì : “Cậu chủ, Triệu tiểu thư đã ra ngoài, trong tay còn cầm thứ gì đó.”

Tần Thì gập laptop vào, nhìn Triệu Thanh Hoan lên xe rồi xe rời đi.

Anh ta xoa xoa hốc mắt sưng lên, giọng nói khàn khàn: “Về công ty.”