Chương 38

Vẻ mặt của Bùi Thành Hiên vô cùng thỏa mãn và da^ʍ tà “Này thì muốn anh đυ. nát l*и… tối nay em đυ. nát l*и em luôn Mỹ Ngọc ơi… l*и em đυ. sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ quá…”

Bùi Thành Hiên nắc dồn dập vào l*и Vương Mỹ Ngọc làm cô rêи ɾỉ không thôi, miệng chảy nước miếng ròng ròng xuống cứ ú ớ không kêu thành tiếng, một lúc sau anh hai dùng hai tay bợ hai bờ mông của cô lên rồi di chuyển từ từ đến đứng trước chỗ tấm gương lớn trong phòng tắm.

Bên dưới Bùi Thành Hiên dùng hai tay nâng mông của Vương Mỹ Ngọc lên rồi hạ xuống để nó bao trọn ©ôи ŧɧịt̠ của mình, với tư thế này lần nào anh cũng đâm vào tận sâu bên trong tử ©υиɠ của cô hết.

“Ngọc à, em mở mắt ra nhìn rõ xem ©ôи ŧɧịt̠ anh đang di chuyển ra vào bên trong l*и em nè, sướиɠ không em? Cái lỗ l*и của em nó dâʍ đãиɠ và háu ăn thật đó nó cứ cắn chặt ©ôи ŧɧịt̠ của anh vào miệng không muốn nhả ra kìa.”

Vương Mỹ Ngọc vòng tay ra sau ôm lấy cổ của Bùi Thành Hiên, mặt mày nhăn nhó miệng không ngừng rêи ɾỉ “AAAAA… ĐỪNG MÀ… ĐỪNG MÀ BÙI THÀNH HIÊN… ƯM… ƯM CON Sướиɠ QUÁ… L*и CON TÊ QUÁ… Sướиɠ L*и QUÁ CHÚ ƠI… AAAA… CON CHẾT MẤT THÔI.”

“PẠCH… PẠCH… PẠCH”.

Bùi Thành Hiên kịch liệt nắc ©ôи ŧɧịt̠ mình dồn dập vào sâu bên trong l*и của Vương Mỹ Ngọc nhanh như vũ bão, mắt cô nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ khủng gân guốc của anh rút ra rồi đâm vào l*и liên tục nhìn vô cùng dâʍ ɖu͙©, cô cắn răng chịu đựng kɧoáı ©ảʍ mà anh mang đến.

Chỗ mà Bùi Thành Hiên và Vương Mỹ Ngọc đang đứng vẫn là trước tấm gương lớn trong phòng tắm nên anh lên tiếng nói cô: “Sao hả em cảm thấy anh đυ. em như thế này có sướиɠ không hả Mỹ Ngọc? Em đã nhìn rõ bộ dạng dâʍ đãиɠ hư hỏng của mình trong gương chưa hả?”

Vương Mỹ Ngọc khẽ gật đầu “Aaa… con sướиɠ… l*и con sướиɠ lắm chú ơi… ©ôи ŧɧịt̠ chú đυ. sướиɠ l*и quá.”

Vương Mỹ Ngọc nhìn vào gương cô thấy cơ thể mình lõα ɭồ đang hoàn toàn dựa vào người của Bùi Thành Hiên không có chút sức lực nào hết, trên vùng cổ trắng nõn không tì vết của mình thì đầy dấu hôn màu đỏ như hoa đào rơi trên tuyết do anh để lại.

Hai bầu vυ" của Vương Mỹ Ngọc bị Bùi Thành Hiên xoa nắn đến nỗi hiện lên đầy bông sữa hồng hồng, núʍ ѵú của cô thì bị anh bú ʍúŧ vẫn còn cương cứng dựng lên, bên dưới l*и cô tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh và khí của cô hòa quyện vào nhau đang chảy từng dòng xuống đất từng giọt.

Vương Mỹ Ngọc nhìn chính nhìn dâʍ đãиɠ như thế thì cũng rất bất ngờ “Thì ra mình là người phụ nữ dâʍ đãиɠ hư hỏng như thế này sao? Mình lại có thể ngang nhiên mở miệng van xin Bùi Thành Hiên bú √υ", bú l*и rồi đυ. mình mạnh hơn nữa… nhưng mà ©ôи ŧɧịt̠ chú ấy tuyệt quá khiến mình không thể nào chịu được hết”.

“Em đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? Đang làʍ t̠ìиɦ cùng anh mà vẫn nghĩ đến cái tên Lý Trần đã phản bội em à?”

Vương Mỹ Ngọc liền đáp “Dạ không… không có… aaa… không có ạ… tại chú đυ. con sướиɠ quá… con đang nghĩ nếu sau chú không đυ. con nữa… thì chắc là con đau khổ lắm.”

Bùi Thành Hiên hôn nhẹ vào gáy cổ của Vương Mỹ Ngọc rồi lên tiếng “Yên tâm đi… cả đời này anh không bao giờ buông tay em đâu… anh thích cái l*и này của em lắm Ngọc ơi… anh sẽ đυ. em cả đời.”



Bùi Thành Hiên bắt đầu nắc nhanh dồn dập vào l*и của Vương Mỹ Ngọc độ chừng ba mươi cái nữa rồi rít lên: “ANH RA”.

Vương Mỹ Ngọc cũng nức nở gào lên: “Con ra… aaaaa… sướиɠ… sướиɠ l*и quá… sướиɠ quá chú.”

Bùi Thành Hiên rút ©ôи ŧɧịt̠ ra một thứ chất lỏng đặc sệt màu trắng đυ.c từ trong l*и của Vương Mỹ Ngọc tuôn ra ào ạt chảy dài xuống theo đùi của cô rồi nhỏ xuống đất từng giọt.

Sau khi bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong l*и của Vương Mỹ Ngọc thì Bùi Thành Hiên nhẹ nhàng đặt cô đứng xuống đất, cả người của cô vẫn còn dư âm sau những cú thúc dồn dập của anh nên còn hơi run rẩy, anh ôm lấy cô để cô dựa hoàn toàn vào người mình.

“Thế nào anh đυ. em như vậy có khiến em hài lòng không hả Mỹ Ngọc?”

Vương Mỹ Ngọc gật gật đầu “Dạ sướиɠ lắm chú ơi.”

Bùi Thành Hiên đưa tay xoa bóp một bên vυ" của Vương Mỹ Ngọc rồi lên tiếng hỏi “Có muốn anh đυ. em thêm một hiệp nữa không hả?”

“Dạ được a.”

Bùi Thành Hiên liền bế Vương Mỹ Ngọc lên để cô ngồi lên bệ đá hoa cương màu nâu kim sa chỗ bồn rửa mặt, màu nâu tối của đá và màu da trắng mịn của cô tương phản nhau càng làm nổi bật vẻ đẹp thiếu nữ mười tám tuổi, trông cô chẳng khác gì một vị nữ thần.

Cảm giác mát lạnh xâm chiếm cơ thể của Vương Mỹ Ngọc, cô ngồi chống tay lên bệ đá hoa cương còn Bùi Thành Hiên liền đẩy chân thành chữ M đẩy cô hơi ngửa người về phía sau một chút, trong tư thế này toàn bộ cái l*и hồng hào của cô phơi bày toàn bộ trong mắt anh.

Những giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt màu trắng đυ.c mà Bùi Thành Hiên vừa bắn vào l*и của Vương Mỹ Ngọc vẫn đang chảy xuống bệ đá hoa cương.

Bùi Thành Hiên dùng ngón tay trỏ quét lên quét xuống trước cửa âʍ ɦộ của Vương Mỹ Ngọc làm cho cô quằn quại vặn vẹo cả người, mồ hôi thì nhễ nhại hơi thở thì dồn dập.

Ngón tay thứ nhất của Bùi Thành Hiên chọc sâu vào bên trong âʍ ɦộ của Vương Mỹ Ngọc rút ra đâm vào làm cho cô phải lên tiếng rêи ɾỉ: “A… a… a… đừng mà…”.

Khi Bùi Thành Hiên đâm ngón tay vào thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại trào ra ngoài nhiều hơn, anh lại tiếp tục chọc ngón tay thứ hai vào âʍ ɦộ của cô rồi ngón tay thứ ba cũng chen vào làm cho cửa l*и của cô căng ra, cô lại rêи ɾỉ lớn tiếng hơn: “A… a… cầu xin chú… dừng lại đi… a… a… a”.



Bùi Thành Hiên nghe tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào đó lại ra sức sục l*и của Vương Mỹ Ngọc mạnh hơn nhanh hơn nữa, nước l*и ra càng ngày càng nhiều đẩy hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống ướt cả bệ đá hoa cương mà cô đang ngồi.

“Chú… dừng lại… ưm… ưm… ưm… á… á… á chết con mất… đừng sục nữa… chết con mất… aa.”

Sau một lúc sục cái l*и của Vương Mỹ Ngọc làm cho nó ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ Bùi Thành Hiên mới rút tay ra, cả người của cô co giật mấy cái.

“Chú ơi… l*и con… l*и con lại nứиɠ rồi chú mau… đâm ©ôи ŧɧịt̠ chú vào nhanh đi… con muốn ©ôи ŧɧịt̠ chú cắm vào l*и con cơ.”

Bùi Thành Hiên nghe vậy thì nhếch môi mỉm cười cầm ©ôи ŧɧịt̠ đã cương cứng lại của mình gõ nhẹ cái l*и của Vương Mỹ Ngọc”bịch… bịch… bịch” làm cô co rút người lại rồi hỏi: “Có muốn nó không Mỹ Ngọc?”

“Dạ con muốn… con muốn lắm.”

Bùi Thành Hiên vẫn còn muốn trêu ghẹo Vương Mỹ Ngọc thêm chút nữa nên tiếp tục cầm khúc thịt cho tướng kia giáng xuống cái l*и hồng hào ướŧ áŧ của cô thêm mấy lần làm cho cô thần hồn điên đảo: “Á… á… á đừng mà… ưm… ưm… mau đâm vào đi chú ơi… con nứиɠ l*и lắm rồi… mau đυ. con đi mà.”

“Được rồi anh đυ. em ngay đây Ngọc à.”

Nói rồi Bùi Thành Hiên liền để ©ôи ŧɧịt̠ của mình vào lỗ l*и của Vương Mỹ Ngọc, anh đẩy người về phía trước khúc thịt cắm sâu vào bên trong, bên trong l*и của cô co giật mυ"ŧ chặt lấy khúc thịt của anh làm cho anh nhăn mày vì sướиɠ.

“Em nhìn xem cái l*и nhỏ này của em hút chặt thật đó… làm ©ôи ŧɧịt̠ anh sướиɠ quá đi em yêu ơi… anh thích cảm giác này quá.”

Bùi Thành Hiên đâm lút cán vào l*и của Vương Mỹ Ngọc nhưng anh không vội đυ. cô mà đưa tay xoa nắn hộŧ ɭε của cô càng làm cô cảm thấy kɧoáı ©ảʍ ùa đến dào dạt đến không thở nổi.

“Nắc đi chú… con muốn… con nứиɠ l*и lắm rồi… ư… ư… ư.”

Bùi Thành Hiên liền bỏ tay ra khỏi mồng đốc của Vương Mỹ Ngọc, anh rút cự long ra rồi đâm vào, anh nắc nhiệt tình làm cho cô ngập chìm trong kɧoáı ©ảʍ, cô rêи ɾỉ thật to: “Á… á… á… con sướиɠ quá… cho con nhiều hơn nữa đi”.

Bùi Thành Hiên đưa tay xoa nắn cái vυ" của Vương Mỹ Ngọc rồi nói: “Thân thể này đúng là dâʍ đãиɠ mà… chú sẽ đυ. con… đυ. chết con luôn… này thì xin chú đυ. này… này… này.”

Mỗi lần Bùi Thành Hiên gằn giọng chữ “Này” thì sẽ rút hết ©ôи ŧɧịt̠ ra rồi đâm lút vào l*и của Vương Mỹ Ngọc như là đang khoan giếng vậy, cô ngây ngất như muốn lịm đi.