Chương 35

Vương Mỹ Ngọc tò mò lên tiếng hỏi tiếp “Vậy là chú cũng dùng ©ôи ŧɧịt̠ này mà đυ. vợ cũ của chú sao? Cô ấy có thích không hả?”

Bùi Thành Hiên gật đầu “Thích… sự kí©h thí©ɧ mà anh đem đến cô ấy không thể nào kháng cự được cả, có điều anh không phải người cô ấy yêu nên có đυ. cô ấy sướиɠ bao nhiêu thì cô ấy mãi mãi không để anh vào trong tim.”

“Con thì khác cô ấy… con thích ©ôи ŧɧịt̠ này của chú bởi vì đυ. con rất sướиɠ.”

Bùi Thành Hiên liền cười gian: “Vậy tối nay em hãy hưởng thụ sự sung sướиɠ mà nó đem lại nha”.

Vương Mỹ Ngọc gật gật đầu rồi hỏi “Gắn bi vào đầu ©ôи ŧɧịt̠ như thế này có đau lắm không hả?”.

Bùi Thành Hiên hơi gật đầu “Có chứ sau khi hết thuốc tê thì nó sưng lên hơi đau nhưng mà qua vài ngày là hết rồi nhưng mà đυ. gái sướиɠ lắm nên anh cảm thấy rất đáng.”

Vương Mỹ Ngọc liền lên tiếng “Chú chỉ giỏi dẻo cái miệng mà thôi, lần trước chú nói đυ. sướиɠ lắm vậy mà lúc chú phá trinh con đau chết đi được”.

Bùi Thành Hiền liền phản bác ngay lập tức “Anh không có gạt em mà… đυ. nhau sướиɠ lắm nhưng mà con gái ai cũng phải qua một lần phá trinh đau đớn để cảm nhận sự sung sướиɠ sau này chứ em… anh không chỉ dẻo miệng đâu anh còn đυ. rất là giỏi nữa nha… Em bú ©ôи ŧɧịt̠ anh đi… anh muốn được em bú ©ôи ŧɧịt̠ cho anh liền cơ.”

“Dạ con bú ngay đây ạ, con cũng thèm ©ôи ŧɧịt̠ chú lắm rồi nè.”

Bàn tay trắng trẻo mịn màng của Vương Mỹ Ngọc đưa lên cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của Bùi Thành Hiên vuốt ve một lượt, cô ngẩng đầu lên nhìn rồi lên tiếng trêu ghẹo anh: “Chưa làm gì hết mà nó đã cứng như thế này rồi sao?”.

“Anh nói thật luôn là em không cần làm gì hết chỉ cần em xuất hiện trước mặt anh là anh đã muốn đè em ra đυ. cho sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ rồi, nhìn hai bầu ngực to tròn căng mọng của em cũng đủ làm anh cứng lên rồi huống hồ em vừa kí©h thí©ɧ anh bằng màn dạo đầu bú √υ" rồi tới bú l*и nồng nhiệt như thế chứ… hay nói cách khác là cứ nhìn thấy em là ©ôи ŧɧịt̠ anh đã tự động cương lên rồi… bú nhanh đi em anh muốn được em bú ©ôи ŧɧịt̠ cho anh lắm rồi.”

Vương Mỹ Ngọc khẽ cong môi lên mỉm cười một cách dâʍ ɖu͙© rồi lên tiếng hỏi “Sẵn sàng chưa? Con bú đó nha”.

Bùi Thành Hiên liền gật đầu: “Được, mau bú ©ôи ŧɧịt̠ anh đi”.

Tay của Vương Mỹ Ngọc đưa lên vuốt ve sục ©ôи ŧɧịt̠ to khủng của Bùi Thành Hiên một lúc rồi cô cúi đầu lè lưỡi ra liếʍ nhẹ lên đầu khấc một cái thì anh liền cau mày vì sướиɠ rồi, sau đó cô từ từ nuốt ©ôи ŧɧịt̠ to dài hơn cả gang tay vào miệng rồi nút chùn chụt như em bé nút cây kem.



Côи ŧɧịt̠ to dài gân guốc của Bùi Thành Hiên được một cái miệng nhỏ nuốt vào từng chút một, hút lấy hút để khiến anh phải cau mày gồng lên hưởng thụ cái cảm giác sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ không tả nổi.

Vương Mỹ Ngọc bú ʍúŧ dùng lưỡi liếʍ dọc theo thân ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc của Bùi Thành Hiên vào tận gốc, cô dùng miệng bao trọn ©ôи ŧɧịt̠ trong miệng rồi sục nuốt vào nhả ra như đang cho anh đυ. vào miệng của mình.

Kỹ thuật bú ʍúŧ của Vương Mỹ Ngọc cũng không tầm thường nên chỉ mới có một lúc mà Bùi Thành Hiên đã không chịu đựng được nữa rồi, anh rít lên từng tiếng vì sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠, anh dựa ngửa lưng tựa vào tường ©ôи ŧɧịt̠ chĩa cao như nòng pháo, cô vẫn kiên trì ngậm ©ôи ŧɧịt̠ anh liếʍ từ ngọn tới gốc, tới hai hòn dái cô nút vào miệng chùn chụt, tay cô sục sục ©ôи ŧɧịt̠ của anh ngày càng nhanh khiến anh cau mày cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ mình nóng lên tột đỉnh muốn nổ tung ra.

Vương Mỹ Ngọc liếʍ liếʍ hai trứng dái cả căng bóng lên của Bùi Thành Hiên rồi cô ngậm cả hai trứng dái của anh vào miệng mà mυ"ŧ làm anh nhăn nhó mặt mày.

“CMN… cái miệng nhỏ này bú ©ôи ŧɧịt̠ đúng là sướиɠ chết được… bú tiếp đi em… mυ"ŧ mạnh lên làm cho ©ôи ŧɧịt̠ anh sướиɠ đi.”

Vương Mỹ Ngọc vừa liếʍ dọc theo thân ©ôи ŧɧịt̠ của Bùi Thành Hiên vừa ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh vô cùng dâʍ ɖu͙© đĩ thỏa.

Qua một lúc Bùi Thành Hiên không chịu nổi nữa mà anh dùng tay ôm lấy đầu của Vương Mỹ Ngọc lại rồi anh đâm ©ôи ŧɧịt̠ vào rút ra thật nhanh như đang đυ. cô vậy, mỗi lần anh thúc hông tới thì ©ôи ŧɧịt̠ dài đều đâm vào tận sâu trong cổ họng của cô.

“Mỹ Ngọc ơi… ©ôи ŧɧịt̠ anh… ©ôи ŧɧịt̠ anh sướиɠ quá… em bú ©ôи ŧɧịt̠ giỏi quá… em bú ©ôи ŧɧịt̠ anh sướиɠ chết đi được… mυ"ŧ mạnh lên nữa đi em… cái miệng nhỏ này của em đút ©ôи ŧɧịt̠ vào đã quá đi… cái miệng nhỏ này vậy mà đυ. sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ quá đi… aa… aaa… anh ra… anh ra đây.”

“Phụt… phụt… phụt…”

Một thứ chất lỏng đặc sệt màu trắng đυ.c từ đầu khấc to như cây nấm của Bùi Thành Hiên phun ra bắn đầy miệng của Vương Mỹ Ngọc, tay anh vẫn ghì chặt đầu cô vào háng mình đâm thật sâu ©ôи ŧɧịt̠ của mình vào tâm cổ họng của cô, anh dùng sức bắn cho hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu trong miệng cô rồi mới rút ©ôи ŧɧịt̠ ra.

Vương Mỹ Ngọc ngồi bệt xuống tắm miệng cô chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c sền sệt đang chảy ra khóe miệng nhỏ xuống bồn tắm từng giọt một, anh bắn quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ cô nuốt không kịp nên tràn hết ra bên ngoài.

Vừa nãy lúc Bùi Thành Hiên lêи đỉиɦ đã thúc ©ôи ŧɧịt̠ dồn dập liên tục ngập cả khoang miệng của Vương Mỹ Ngọc làm cho cô không thở nỗi, đến giờ anh rút ©ôи ŧɧịt̠ ra rồi cô mới hít thở được bình thường nhưng hơi mệt nên cô ngã ngồi ra.

Qua vài giây Vương Mỹ Ngọc dùng tay lùa thứ chất lỏng trắng đυ.c hơi tanh tanh mằn mặn kia ra khỏi miệng mình bớt.



Bùi Thành Hiên thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh của Vương Mỹ Ngọc rồi lên tiếng: “Nuốt xuống đi em, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh ngon như thế mà, đây là loại sữa chua đặc biệt rất tốt cho da đó nha… sau này em nên thường xuyên bú ©ôи ŧɧịt̠ anh rồi uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh như vậy em không xài mỹ phẩm nhiều mà da dẻ vẫn đẹp mơn mởn cho mà xem.”

Vương Mỹ Ngọc tỏ vẻ nghi hoặc “Chú nói thật ư?”

“Đương nhiên rồi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh lại rất quý anh không cho ai nếm qua ngoại trừ em thôi đó, em có phúc thì phải biết hưởng sau này phải bú ©ôи ŧɧịt̠ cho anh nhiều nhiều vào nha bé yêu của anh.”

Vương Mỹ Ngọc nghe Bùi Thành Hiên nói vậy thì cố gắng nuốt thứ chất lỏng kia xuống bụng nhưng mà quá nhiều cô căn bản không thể nào nuốt xuống hết được.

Bùi Thành Hiên dìu Vương Mỹ Ngọc đứng dậy rồi kéo cô qua chỗ phòng tắm đứng bằng vách kính, anh đưa tay cầm lấy cái vòi sen trên tường xuống vặn vòi nước cho nó chảy ra từ vòi sen rồi xịt lên người của cô và cả cơ thể mình.

Sau khi xịt nước ướt hết cả hai cơ thể thì Bùi Thành Hiên đặt lại vòi sen lên chỗ gác trên tường anh vẫn để nước chảy phun vào hai người.

“Côи ŧɧịt̠ anh cương lên hết cỡ rồi… anh hết chịu nổi rồi… anh đυ. em nha Mỹ Ngọc… l*и em cũng nứиɠ lắm rồi phải không?”.

Vương Mỹ Ngọc có chút lo lắng “Chú vừa bắn hết vào miệng con rồi liệu đυ. có sướиɠ không đây?”

Bùi Thành Hiên liền cầm tay của Vương Mỹ Ngọc đặt lên ©ôи ŧɧịt̠ đã cương cứng trở lại của mình rồi đáp “Nó cứng lên rồi đây em, lúc này đυ. là sướиɠ nhất tin tưởng anh đi.”

Vương Mỹ Ngọc liền gật đầu đồng ý l*и cô cũng nứиɠ lắm rồi, cô cảm thấy cả cơ thể mình trống rỗng cần có thứ gì đó lấp đầy vào mới thoải mái được.

“Dạ được ạ… mau cắm ©ôи ŧɧịt̠ của chú vào l*и của con đi… con muốn được chú đυ.… l*и con nứиɠ lắm rồi chú ơi.”

Bùi Thành Hiên để Vương Mỹ Ngọc đứng chống hai tay vào tường, anh dùng tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ to khủng đã cương cứng nhô cao như cột buồm nhét ngay vào cửa l*и của cô rồi đâm mạnh tới đẩy hết ©ôи ŧɧịt̠ mình vào sâu bên trong l*и của cô từ phía sau.

Vương Mỹ Ngọc giật bắn người rên lên: “A… chú… từ từ thôi… ư… con sướиɠ”.

Khi đâm ©ôи ŧɧịt̠ của mình vào l*и của Vương Mỹ Ngọc thì Bùi Thành Hiên cảm nhận được rằng bên trong l*и cô như có hàng nghìn hàng vạn cái miệng nhỏ thay phiên bú ʍúŧ lên đầu ©ôи ŧɧịt̠ anh, thân ©ôи ŧɧịt̠ anh làm anh vô cùng hưng phấn.