Chương 16

Vương Mỹ Ngọc hét lên một tiếng thật lớn khi Bùi Thành Hiên nhất quyết bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh vào bên trong l*и của cô “AAAAA… AAAA… CHÚ… AAA… ĐỪNG MÀ… ĐỪNG MÀ CHÚ ƠI… ĐỪNG BẮN VÀO TRONG MÀ… AAA”

Tay của Vương Mỹ Ngọc nắm chặt ga giường, kɧoáı ©ảʍ ào ạt ùa đến khiến cô sướиɠ trân mình đến độ gần như là lịm đi không nói được lời nào nữa.

Sau khi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào l*и của Vương Mỹ Ngọc thì Bùi Thành Hiên vẫn chưa rút ©ôи ŧɧịt̠ của mình ra ngay mà anh vẫn cố tình nắc thêm mấy cái rồi mới từ từ rút ©ôи ŧɧịt̠ của mình ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn ra thật nhiều đến nỗi nhễu xuống giường từng giọt một, cơ thể của cô trở nên trống rỗng chưa quen vẫn còn co giật thêm vài cái.

Bùi Thành Hiên nằm xuống bên cạnh của Vương Mỹ Ngọc hôn hít môi cô rồi lên tiếng “L*и em đυ. sướиɠ lắm đó Mỹ Ngọc à… l*и gái trinh đúng là đυ. sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ thật… em cho anh đυ. thêm một hiệp nữa được không?”

Vừa lúc đó thì điện thoại của Vương Mỹ Ngọc reo lên cô cầm lên xem thì thấy cuộc gọi đến từ Lý Trần, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình vô cùng tội lỗi khi đã trao cho người đàn ông khác lần đầu tiên của mình, cô cảm thấy bản thân mình dơ nhuốc không xứng đáng với tình cảm của Lý Trần nữa.

Bùi Thành Hiên áp sát lại gần Vương Mỹ Ngọc rồi trầm giọng lên tiếng “Mỹ Ngọc cho anh đυ. em thêm một hiệp nữa nha, ©ôи ŧɧịt̠ anh vẫn còn nứиɠ lắm.”

Vương Mỹ Ngọc nghe vậy liền vội vàng ngồi dậy, mặc dù giữa hai chân cô đang rất đau nhưng mà cô vẫn cố gắng bước từng bước đi ra phía của phòng.

“Nhiêu đó đủ rồi con không muốn nữa, chú bị người ta hạ thuốc nên con giúp chú thôi… con có bạn trai rồi con không thể tiếp tục làm chuyện có lỗi với Lý Trần nữa…”

Vương Mỹ Ngọc vừa đặt tay lên nắm đấm cửa phòng chuẩn bị mở ra thì một lực đẩy mạnh từ đằng sau tới khiến cánh cửa sắp mở ra nay lại đóng sầm lại.

Bùi Thành Hiên xoay người của Vương Mỹ Ngọc lại để cô dựa lưng vào cánh cửa, tay anh ôm lấy tấm thân mềm mại ẻo lả của cô và siết chặt, anh đặt lên đôi môi hồng tươi thắm của cô một nụ hôn nóng bỏng đầy ham muốn mà cô không có cách nào tránh né được hết.

Bùi Thành Hiên ngậm lấy môi của Vương Mỹ Ngọc, bú lưỡi cô một cách say sưa, thèm muốn tưởng chừng như muốn nuốt chửng lấy cô vậy.

Từ miệng của Vương Mỹ Ngọc nước miếng chảy ra đầy cả, anh cứ nút cứ nuốt ừng ực, đến khi cô khô cả miệng anh mới chịu buông cô ra.



“Em biết gì không thân thể này của em như ma túy vậy… anh đυ. được một lần rồi thì lại càng muốn đυ. thêm lần nữa… em đừng từ chối anh nữa mà Mỹ Ngọc.”

Vương Mỹ Ngọc khẽ lắc đầu vẻ mặt đầy khổ sở “Chú à con không thể tiếp tục sai lầm làm chuyện có lỗi với Lý Trần được, chú làm ơn tha cho con đi mà.”

“Em thất thân với anh một lần cũng là thất thân rồi, anh đυ. em một lần hay mười cũng đều như nhau cả thôi, ngay từ lúc em đồng ý mở chân ra cho anh cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и thì có nghĩa là em đã phản bội lại tên nhóc kia rồi.”

Vẻ mặt của Vương Mỹ Ngọc tràn đầy tội lỗi cô vừa cảm thấy có lỗi với Lý Trần mà vừa còn cảm thấy có lỗi với Nhã Đan nữa bởi vì cô đang làʍ t̠ìиɦ cùng phụ huynh của học sinh mà mình dạy kèm.

Tâm tư của Vương Mỹ Ngọc lúc này là hai luồng suy nghĩ trái chiều với nhau, cô cảm thấy bản thân may mắn khi được lọt vào mắt của Bùi Thành Hiên thứ tình yêu với anh như một giấc mơ cổ tích vậy có nằm mơ cũng không thể mơ đẹp đến mức này nhưng mà cô lại cảm thấy tội lỗi vô cùng.

Bùi Thành Hiên nói đúng lúc Vương Mỹ Ngọc sẵn sàng mở chân ra cho anh cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и cô thì cũng đồng nghĩa với việc cô đã đem lòng phản bội lại Lý Trần rồi, từ những ngày đầu cô bước chân vào đại học người luôn quan tâm giúp đỡ cô là Lý Trần vậy mà bây giờ cô lại ở sau lưng anh suy tâm vọng tưởng đến người đàn ông khác.

Thêm một vấn đề nữa khiến Vương Mỹ Ngọc cảm thấy bản thân mình có lỗi với Bùi Nhã Đan, tình cảm yêu thương mà cô dành cho cô bé là chân thật xuất phát từ trái tim chứ không phải để lấy lòng Bùi Thành Hiên tìm cơ hội mà trèo lên giường của anh nhưng hiện tại cô lại trở thành một cô gái dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ dưới thân của ba bé Nhã Đan như thế.

Từ lúc đến dạy học Vương Mỹ Ngọc chưa bao giờ nghe Bùi Thành Hiên nhắc đến mẹ của bé Nhã Đan, cô không biết người phụ nữ đó đang ở đâu làm gì nhưng cô biết Bùi Thành Hiên là người đã có gia đình rồi, hành vi của cô lúc này chính là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác.

Vương Mỹ Ngọc tỏ vẻ khổ sở lên tiếng nói với Bùi Thành Hiên “Chú à, chúng ta không thể nào được đâu, chú là người đàn ông đã có gia đình con không thể trở thành tiểu tam phá hoại gia đình chú được chú phải nghĩ đến cảm nhận của bé Nhã Đan chứ… bản thân con đã có bạn trai rồi con không thể tiếp tục sai lại càng thêm sai nữa.”

Bùi Thành Hiên nhìn Vương Mỹ Ngọc bằng ánh mắt tràn ngập tình cảm rồi lên tiếng “Đúng là anh từng có gia đình, anh từng kết hôn nhưng mà anh đã ly hôn từ ba năm trước rồi, hiện tại anh đang là người đàn ông độc thân còn em là cô gái chưa có gia đình chúng ta đến với nhau hoàn toàn không sai trái. Còn nữa nếu em thật sự nghĩ đến cảm nhận của bé Nhã Đan thì có thể suy nghĩ đến chuyện gả cho anh đến lúc đó em có thể mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc cho con bé với tư cách là mẹ của Nhã Đan như vậy chẳng phải tốt hơn sao, anh nhìn ra em là dành tình thương chân thành cho Nhã Đan chứ không phải như những người khác ôm tâm cơ trèo lên giường của anh vì vậy anh mới đem lòng yêu thích đó Mỹ Ngọc à, em thử mở lòng cho hai chúng ta một cơ hội được không?”

Vương Mỹ Ngọc rủ mắt “Cứ cho là về phương diện này ổn nhưng mà Lý Trần thì sao chứ? Từ lúc con bước chân lên thành phố này học đại học đã gặp rất nhiều khó khăn mỗi lần như thế cậu ấy đều luôn bên cạnh con giúp đỡ con, mang ơn người ta nhiều như thế sao có thể ngang nhiên làm người ta tổn thương được chứ.”

Bùi Thành Hiên nâng cằm của Vương Mỹ Ngọc lên bắt cô đối mặt với anh rồi lên tiếng hỏi “Em nói như thế thì chứng tỏ em ở bên cạnh thằng nhóc kia cũng chỉ vì sự biết ơn mà thôi đâu phải vì tình yêu đâu em, tình yêu là sự rung động từ trái tim lúc bên cạnh Lý Trần tim em có rung động như lúc ở bên cạnh anh hay không?”



Vương Mỹ Ngọc cảm nhận rõ rệt là mỗi lần cô gặp Bùi Thành Hiên thì tim đều đập lỗi nhịp hôm nay cùng anh làʍ t̠ìиɦ làm cho cô dâng trào cảm xúc rất nhiều còn mỗi khi ở bên Lý Trần cô lại rất khách sáo đúng là xem như một ân nhân từng giúp đỡ mình, thậm chí có mấy lần cậu ta đòi thân mật cô liền tìm lý do thoái thác, đối với Bùi Thành Hiên cô lại có thể dễ dàng trao thân mình cho anh.

“Em yêu anh mà đúng không Mỹ Ngọc?”

Nói rồi Bùi Thành Hiên lại cúi đầu hôn lên môi của Vương Mỹ Ngọc mà cô cũng phối hợp đưa lưỡi của mình ra cho anh quấn lấy hai người nút lưỡi nhau say sưa hồi lâu như muốn nuốt chửng nhau vậy.

Sau khi dời môi nhau ra thì đôi mắt của Bùi Thành Hiên lóe lên những tia lửa thèm muốn nhìn chằm chằm vào bộ ngực nõn nà của Vương Mỹ Ngọc rồi nhìn vào khoảng giữa hai cái đùi non của cô như muốn tận hưởng hết những đường nét tân kỳ của một người con gái đang độ xuân thì.

Cái nhìn nóng bỏng của Bùi Thành Hiên như đang đẩy du͙© vọиɠ trong người của Vương Mỹ Ngọc lên cao làm cô hồi hộp, hoang mang chờ đợi anh tiếp tục hành sự.

Bùi Thành Hiên là người đàn ông đã cấm dục trong suốt ba năm qua nhưng hôm nay anh đã không thể giữ mình vì Vương Mỹ Ngọc nữa, một khi bộc phát rồi anh sẽ không dễ dàng gì bỏ qua cho cô nhất định sẽ “chơi” cô đến khi bản thân cảm thấy thỏa mãn mới thôi.

Bùi Thành Hiên cũng không để Vương Mỹ Ngọc có thời gian suy nghĩ lung tung nữa, anh biết cô cũng đang bị ngọn lửa dục tình đun đỏ trong người, anh muốn bản thân mình sẽ chinh phục được người đẹp ngay trong đêm nay để cô cam tâm tình nguyện trở thành tình nhân của mình, một lòng khuất phục và tận tình hầu hạ tìиɧ ɖu͙© cho mình cả đời còn lại.

Bùi Thành Hiên dùng tay sờ soạng khắp người Vương Mỹ Ngọc làm cô nổi gai ốc đầy mình, rồi tay mân mê bóρ ѵú cô.

Vương Mỹ Ngọc lại rêи ɾỉ lên “Chú Hiên đừng mà… đừng mà…”

Bùi Thành Hiên không để ý đến những lời van xin khẩn thiết của Vương Mỹ Ngọc mà tiếp tục làm theo ý mình, hai tay anh mân mê bóρ ѵú của cô một hồi cô xoa nắn hai cái vυ" thành đủ loại hình dạng.

“Vυ" em đẹp quá Ngọc ơi, anh bóp vừa tay lắm, anh thích cặρ √υ" này của em thích được xoa nắn nó như thế này này, sau này mỗi đêm em phải cho bóρ ѵú em đó nha.”

Vương Mỹ Ngọc khẽ lắc đầu nỉ non “Không được… không được đâu chú Hiên… a… a. Aaa.”