Chương 15

Vương Mỹ Ngọc là một đứa con gái mới lớn làm sao có thể thoát khỏi được sự lão luyện tình trường của Bùi Thành Hiên huống hồ anh đã từng có một đời vợ, tuy là lần trước anh không có phá trinh của Dung Hồng nhưng nói về kinh nghiệm giường chiếu thì anh đầy mình.

Cái thân thể tràn đầy sức sống của Vương Mỹ Ngọc giờ nó phản bội cô, nó không thèm đếm xỉa gì đến cái đức hạnh quý phái của cô nữa, nó như con quỷ l*иg lên đòi thỏa mãn cái mà nó khao khát bấy lâu nay “khám phá bản thân”, thân hình cô như căng lên, nó thúc đẩy cô phải ưỡn người lên đón nhận, quằn quại, rên la.

Hai tay của Vương Mỹ ngọc bấu chặt xuống ga giường, cô nhăn nhó mặt mày vì kɧoáı ©ảʍ mà Bùi Thành Hiên đem đến “Aaaaa… con sướиɠ… đυ. mạnh lên nữa đi chú… con sướиɠ… aaa… aaa… aaa… sướиɠ quá… Bùi Thành Hiên chú làm l*и con sướиɠ phát điên rồi… aAAaa… ưưư… ư… ư… ư… aaaaa.”

Bùi Thành Hiên nghe thấy Vương Mỹ Ngọc gọi tên của mình thì càng cảm thấy hưng phấn cả người anh ngoáy ngoáy vòng vòng ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của mình trong âʍ đa͙σ cô, anh cố tình làm đầu khấc anh trật qua trật lại trong cổ tử ©υиɠ cô để hun lên một ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt mọi lý trí còn sót lại của cô.

Vương Mỹ Ngọc co rúm toàn thân, mắt cô ngây dại, bản năng sinh dục giống cái bừng bừng lộ rõ, ánh mắt cô liền bộc lộ rõ sự sướиɠ khoái ngây ngất, mặt cô đỏ bừng, bầu vυ" săn lại, núʍ ѵú của cô cương cương nhô cao, cặp đùi buông thõng trên giường nay rút lại một cách vô thức còn quấn chặt lấy hông của Bùi Thành Hiên một tấc không rời nữa.

Dâʍ ŧᏂủy̠ trong l*и Vương Mỹ Ngọc tiết ra dầm dề, Bùi Thành Hiên dập ©ôи ŧɧịt̠ của mình mỗi lúc mỗi nhanh, từng cú dập, từng cú nắc của anh đẩy cô trượt dài trên chiếc giường cỡ lớn, hai tay cô cào cấu trên tấm ra giường, những chiếc gối nằm ướt đẫm mồ hôi thơm tho của cô.

Vương Mỹ Ngọc dang rộng chân hết cỡ đẩy cặp mông liên tục hứng trọn từng cú dập của Bùi Thành Hiên, đôi chân dài miên man của cô quặp chặt lấy lưng của anh, cơ thể hai người dán sát vào nhau không có chỗ hở, anh đang chơi cô như một con thú hoang mùa động dục, ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của anh dập bành bạch lên mu cao l*и mum múp thịt của cô với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

“A… aa… a. A… chú… từ từ thôi… aaaa… con… không chịu nỗi nữa rồi… a… aaa… aa. Aa.”.

“L*и em đυ. sướиɠ quá Mỹ Ngọc ơi!”

Bùi Thành Hiên tăng tốc nắc dồn dập vào l*и của Vương Mỹ Ngọc liên hồi như đang giã gạo vậy làm cho cô quằn quại trên giường cảm giác cái cơ thể này sướиɠ tột đỉnh như không còn là của mình nữa vậy.

Bên dưới Bùi Thành Hiên vẫn đều đặn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra rồi đâm vào l*и của Vương Mỹ Ngọc, anh nằm áp trụ lên người cô hôn lên môi cô rồi dời sang dái tai của cô liếʍ láp làm cho cô nổi hết da gà lên vì bị kí©h thí©ɧ.

“Mỹ Ngọc à, anh đυ. em sướиɠ không hả?”

Lúc này tâm trí của Vương Mỹ Ngọc đang trở nên mụ mị vì du͙© vọиɠ rồi nên cô chẳng còn chút lý trí nào nữa cả, cô gật gật đầu đáp “Dạ sướиɠ… chú đυ.… chú đυ. con… sướиɠ lắm ạ… a… aaaaa… a. A. A… l*и con sướиɠ… l*и con sướиɠ quá… chú đυ. mạnh lên đi… cho con nhiều thêm nữa.”

Vương Mỹ Ngọc lúc này cũng cảm thấy bản thân mình quá dâʍ đãиɠ rồi lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ mà lại có thể nói ra những câu da^ʍ tục như thế trước mặt một người đàn ông đáng tuổi cha mình.



Tuy là Bùi Thành Hiên hơn Vương Mỹ Ngọc những hai mươi tuổi nhưng nhìn vẻ bề ngoài của anh rất là trẻ trung năng động còn rất là điển trai nữa nữa nếu không biết tuổi thật thì người ta có thể đoán rằng anh chừng 28 đến 30 là cùng.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Thành Hiên ở tọa đàm tại trường thì Vương Mỹ Ngọc đã đem lòng tơ tưởng đến anh rồi nhưng cô biết bản thân mình không thể nào với tới ai ngờ lại có một ngày cô lại nằm dưới thân của anh để anh tha hồ cᏂị©Ꮒ như bây giờ.

“Đang làʍ t̠ìиɦ cùng anh mà vẫn nghĩ đến người yêu của em sao? Có cần gọi điện nói chuyện với cậu ta không hả?”

Vương Mỹ Ngọc khẽ lắc đầu “Dạ không cần đâu ạ, con chỉ đang nhớ lại lần đầu tiên gặp chú là tại hội thảo tọa đàm tại trường, lúc đó con bên lòng ngưỡng mộ chú rồi… aa… aa. A. A… không ngờ có một ngày con lại được cùng chú làʍ t̠ìиɦ như thế này.”

Bùi Thành Hiên cảm thấy con tim khô cằn như hóa đá của mình thời khắc này lại rung động như thiếu niên lần đầu tiên say nắng trong đời vậy.

“Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy em thì anh đã bị say nắng rồi, chỉ là em là cô gái ngoan hiền đứng đắn chỉ tập trung vào công việc nên anh không dám bày tỏ mà thôi.”

Vương Mỹ Ngọc nghe vậy thì liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc trong lòng “Chú… con yêu chú… aaaaa… aa… aa… chú làm l*и con sướиɠ hơn nữa đi… aaa… aaa aa… a… a”

Bùi Thành Hiên như được tiếp thêm động lực liền dập lia lịa làm cho Vương Mỹ Ngọc không kịp thở, qua một lúc anh đột nhiên lại trở nên chậm rãi cắm vào, tuy rằng động tác thật thong thả, nhưng thực sự đã gây cho cô một cơn kɧoáı ©ảʍ khó có thể diễn tả được.

“Chú… con sướиɠ… chú đυ. giỏi quá… làm l*и con sướиɠ chết đi được… a… aaaaa”.

Mỗi một lần Bùi Thành Hiên dập ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и của Vương Mỹ Ngọc anh cố tình lại đong đưa, bên dưới cái âʍ đa͙σ ẩm ướt, phần eo uốn éo của cô bắt đầu truyền đến cho cô một cảm giác khác thường.

Bùi Thành Hiên khoái chí nhìn cử chỉ dâʍ đãиɠ của Vương Mỹ Ngọc, đôi lúc lại cúi xuống bóp ngực, mắt hau háu nhìn ©ôи ŧɧịt̠ cứ đâm ra rút vào bên trong l*и một cách đều đặn.

“Ahh… Thật thoải mái… Con sướиɠ… Mạnh lên, đυ. con đi chú… nhanh lên đi, con không chịu nổi nữa… aaaa… con muốn ©ôи ŧɧịt̠ chú cắm sâu vào l*и con… aaa… đúng rồi… đã quá… ©ôи ŧɧịt̠ chú đâm vào… sướиɠ… sướиɠ lắm… aaaaa”

Vương Mỹ Ngọc tự đưa phần eo làm tăng tốc độ giao hợp, hai mắt nhắm nghiền thưởng thức kɧoáı ©ảʍ, lập tức thân thể hai người như sát lại, Bùi Thành Hiên cảm thấy tầng tầng lớp lớp cơ thịt không ngừng co rút lại mấp máy, hút ©ôи ŧɧịt̠ của anh một cách mạnh mẽ. Vương Mỹ Ngọc cảm thấy đê mê sung sướиɠ như muốn ngất lịm đi, Bùi Thành Hiên cúi người khẽ liếʍ một bên vυ" như quả anh đào, phía dưới ©ôи ŧɧịt̠ không ngừng khuấy đảo trong âʍ đa͙σ của cô làm cho cô cảm thấy tê dại khắp người.

Tiếng kêu “ót… ót…” vang lên khắp căn phòng làm cho cả Bùi Thành Hiên và Vương Mỹ Ngọc càng kí©h thí©ɧ, nên anh dập càng hăng, bản năng không tự chủ được cô cũng không ngừng vặn vẹo cơ thể nõn nà, miệng cô thở dồn dập phát ra những âm thanh rêи ɾỉ trong khi nước nhờn không ngừng trào ra, âʍ đa͙σ co rút lại, hút hắn ©ôи ŧɧịt̠ mạnh mẽ của anh…



“Aaaa… ư… Thật thoải mái… con… muốn… muốn… chú… con còn muốn… Á… Á… Á”.

Cả người của Vương Mỹ Ngọc mềm oặt toàn thân lại nổi lên một trận co rút run rẩy, hai tay cô ôm lấy cổ Bùi Thành Hiên để cho cái ©ôи ŧɧịt̠ nóng như lửa không ngừng đâm ra rút vào liên tục.

“Thích không? Em yêu à, đừng có xưng hô là chú với con nữa gọi anh là anh đi, không là anh dừng lại đấy.”

Vương Mỹ Ngọc trở nên vô cùng dâʍ đãиɠ như con đĩ hư hỏng, không biết là thẹn thùng vẫn là rất hưng phấn nhưng chút lý trí còn lại cô lên tiếng “AAA… không được đâu… con còn nhỏ tuổi lắm… xưng anh không quen đâu ạ.”

Bùi Thành Hiên nâng khóe môi lên mỉm cười nhạt “Còn nhỏ tuổi mà l*и ngon quá, làm anh chỉ muốn ăn hoài không muốn ngừng luôn đó.”

“Aaaa… chú… chú kỳ quá… aa… con sướиɠ… ȶᏂασ con… mạnh lên chú.”

Bùi Thành Hiên tiếp tục điên cuồng làm dập ©ôи ŧɧịt̠ làm Vương Mỹ Ngọc không ngừng rêи ɾỉ, anh tăng tốc nắc lia lịa lần nào cũng đâm sâu vào tận tử ©υиɠ làm cho cô ưỡn lên mà tận hưởng sự sung sướиɠ tột cùng mà anh đem lại.

Bùi Thành Hiên thở dốc lên tiếng hỏi “Anh sắp ra rồi… anh muốn bắn, muốn cho anh bắn ở đâu em nói đi?”

Lúc này Vương Mỹ Ngọc bắt đầu sợ hãi mặc dù Bùi Thành Hiên đυ. cô sướиɠ l*и thật nhưng mà cô vẫn đang là sinh viên năm nhất còn cả một tương lai tươi sáng ngộ nhỡ mà có thai thì phiền phức lắm, hơn nữa cô nghĩ có lẽ Bùi Thành Hiên vì quá bấn ©ôи ŧɧịt̠ nên mới đè cô ra mà đυ. thôi sau khi anh bình tĩnh lại sẽ không chịu trách nhiệm với cô đâu.

Tay của Vương Mỹ Ngọc nắm lấy hai bắp tay của Bùi Thành Hiên rồi lên tiếng “Bắn ở ngoài… aaa… a. Aa… bắn ở ngoài… chú… a. A. A… ưm… ưm… bắn ở ngoài đi.”

“Pạch… pạch… pạch” Bùi Thành Hiên vẫn đang chạy nước rút đυ. liên tục vào l*и của Vương Mỹ Ngọc.

Bùi Thành Hiên nhếch môi mỉm cười da^ʍ tà rồi lên tiếng nói với Vương Mỹ Ngọc “Không thể bắn ở ngoài được đâu em à… phải bắn vào bên trong l*и em thì mới sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ hiểu không?”

Vương Mỹ Ngọc nhăn nhó mặt mày liên tục lắc đầu với anh mắt sợ hãi “Ưm… a… a. A. A. A. A. Aa… con xin chú… con xin chú mà… aaa… bắn ở ngoài… bắn ở ngoài… aaaaa… không được bắn bên trong… chú ra ở ngoài đi… aaa… con xin chú mà.”

Bùi Thành Hiên bỏ ngoài tai những lời cầu xin của Vương Mỹ Ngọc, anh lại càng điên cuồng, ©ôи ŧɧịt̠ không ngừng cắm phầm phập vào lỗ l*и của cô, cuối cùng phọt ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt lan khắp âʍ đa͙σ của cô, nhễu ra chảy ròng ròng trên cặp đùi trắng nõn.