Chương 7

Dịch+Beta: Miên

----------------

Sáng sớm, trong trường có rất ít người, gió mùa đông vừa lạnh vừa rét, Tống Tri Tích đeo khẩu trang, ngụy trang bản thân thật kín mít.

Quả nhiên cô gặp được Phó Hàn Lâm, lúc ấy ở cửa sau của trường, một tay Phó Hàn Lâm cầm máy tính, đi ra bên ngoài.

Tống Tri Tích nghiến răng nhìn thân ảnh của anh, quả nhiên người này không biết yêu quý thân thể của mình, ngày hôm qua vừa phải truyền dịch vì viêm dạ dày, hôm nay đã dám đi ra ngoài.

Phó Hàn Lâm mua một phần ăn sáng đơn giản tại quán bán đồ ăn sáng bên ngoài trường.

Tống Tri Tích thầm nghĩ, cũng may hôm nay anh còn nhớ ăn sáng.

Phó Hàn Lâm đứng một bên ăn, Tống Tri Tích đứng phía xa cũng mua bánh rán kẹp trứng gà đắt tiền tại quán nhỏ ấy.

Cô vừa nhìn Phó Hàn Lâm, luôn chú ý hướng đi của anh, vừa nhanh chóng ăn hết chiếc bánh với tốc độ chưa từng có.

Phó Hàn Lâm ăn xong, cô cũng ăn xong.

Phó Hàn Lâm đi vào trạm tàu điện ngầm, Tống Tri Tích cũng theo vào, sau đó hai người ngồi khác toa xe.

Khi đến nơi, Tống Tri Tích nhìn chỗ quen thuộc này, quả nhiên là cô đã đoán đúng, đây là nơi cô bắt gặp Phó Hàn Lâm ngày hôm qua.

Tống Tri Tích đã theo dõi một đường, nhưng không bị Phó Hàn Lâm phát hiện.

Cuối cùng Tống Tri Tích thấy Phó Hàn Lâm đi vào một công ty, Tống Tri Tích định đi vào theo, nhưng bị chặn lại ở cửa.

Gương mặt bảo vệ vô tư: “Thẻ công tác đâu?”

Tống Tri Tích nhìn Phó Hàn Lâm dần biến mất, hơi nôn nóng nói: “Tôi muốn vào tìm người.”

“Không được, hoặc là cô gọi người xuống đón, hoặc là đưa thẻ công tác ra.”

Tống Tri Tích không còn cách nào, cô không thể gọi Phó Hàn Lâm xuống đón cô, nhưng Phó Hàn Lâm làm gì ở đây?

Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn này, bỗng nhiên có một cái tên quen thuộc đập vào tầm mắt, hình như tên công ti này giống tên công ti nhà Hướng Ngạn Hoài.

Việc này không nên để chậm trễ, Tống Tri Tích nhanh chóng gọi điện cho Hướng Ngạn Hoài, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

“Hướng Ngạn Hoài, có phải công ti nhà anh gọi là Đạt Thuân hay không, ở đường Thanh Bình đúng không.”

Giọng năm ở đầu dây bên kia mang theo một chút cà lơ phất phơ trêu ghẹo: “Sao bỗng nhiên lại có hứng thú với công ty nhà anh, hay là gả vào đây đi, tất cả đều sẽ là của em.”

“Cút đi, mau nói cho em biết ngay!” Tống Tri Tích hơi cáu kỉnh, từ trước đến này, Hướng Ngạn Hoài này nói chuyện vẫn luôn không đàng hoàng.

“Đúng vậy.”

“Em muốn đi vào, nhưng không có thẻ công tác, anh cho người ra đón em đi.”

“Được thôi, nhưng em phải nói nguyên nhân cho anh biết.”

“Không nói đấy, nếu anh không cho người ra đón em, em sẽ cho anh vào danh sách đen.”

“Gọi gọi gọi, được rồi, anh sợ em rồi đấy, Tống Tri Tích em lại dùng chiêu này uy hϊếp anh, em xem, ngoại trừ em thì còn ai làm thế nữa?”

Sau khi nhận được sự đáp ứng, Tống Tri Tích úp điện thoại, lẳng lặng chờ ở cửa.

Quả nhiên, một lúc sau, một người từ quầy lễ tân bước ra, trên mặt mang theo nụ cười thoải mái, đi đến trước mặt Tống Tri Tích: “Xin chào, có phải là Tống tiểu thư không ạ?”

Tống Tri Tích gật gật đầu, đi theo cô lễ tân vào công ty, nhưng Phó Hàn Lâm đã không còn đại sảnh.

Tống Tri Tích đành phải hỏi lễ tân: “Ở công ty các cô có nhân viên nào tên là Phó Hàn Làm không?”

“Xin chờ một lát, để tôi kiểm tra giúp tiểu thư.” Một lát sau, lễ tân lại nói, “Đúng là có một người, nhưng không phải là nhân viên của công ty chúng tôi, là sinh viên của đại học Giang Bắc, công ty có một hạng mục hợp tác với giáo sư Từ ở Giang đại, học sinh của ông ấy tới giúp chúng tôi chỉnh sửa trang web.”

Lễ tân lặng lẽ nhìn Tống Tri Tích, nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi, vị Thái Tử gia luôn mặc kệ thế sự từ trước đến này kia giờ lại muốn cô ấy quan tân đến vị khách trước mặt, trong lòng không khỏi phấn chấn, cố gắng hết sức làm mọi chuyện.

“Vậy cô có biết bao giờ trang web được sửa xong không?” Tống Tri Tích hỏi.

“Cái này thì tôi không hiểu biết.” Nhân viên lễ tân nói, “Nhưng tiểu thư có thể hỏi Hướng thiếu.”

“Được rồi, cảm ơn cô.”

Nhân viên lễ tân muốn dẫn Tống Tri Tích vào phòng nghỉ, Tống Tri Tích từ chối, cô vẫn không quên mục đích mình tới đây ngày hôm nay.

Chỉ là dù sao đây cũng là công việc của Phó Hàn Lâm, tuy cô rất lo lắng cho thân thể của Phó Hàn Lâm, nhưng cũng không muốn đi quấy rầy công việc của anh, vì thế cô đợi trong đại sảnh.

Tầm nhìn của sảnh khá rộng rãi nên cô thấy rõ Phó Hàn Lâm. Nhưng cô không muốn Phó Hàn Lâm thấy mình vậy nên cô nhanh chóng đội mũ và đeo khẩu trang.

Chỉ là trang bị của cô so với người khác trở nên vô cùng kỳ quái, Tống Tri Tích làm như không thấy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa thang máy.

Cô lễ tân đã mang cà phê và điểm tâm đến nhiều lần, cuối cùng Tống Tri Tích nói: “Cô không cần để ý tôi nữa đâu, cô cứ đi làm việc của mình đi.”

Cô lễ tân chỉ mỉm cười gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ thầm, sao có thể được chứ, lần đầu tiên Thái Tử gia nhờ cô ấy chăm sóc một người, rõ ràng là, thân phận của cô gái này không hề bình thường.

Tống Tri Tích nhìn đồ ngọt trước mặt, bỗng nhiên lại nghĩ tới Phó Hàn Lâm, hay là cô đem cho Phó Hàn Lâm?

Sáng sớm anh đã ra ngoài, bây giờ đã ba tiếng trôi qua, cũng gần trưa rồi, chắc là anh sẽ đói bụng.

Tống Tri Tích đang định hỏi cô lễ tân nơi Phó Hàn Lâm làm việc thì cửa thang máy mở ra, Tống Tri Tích lập nhìn qua.

Phó Hàn Lâm từ trong thang máy đi ra, Tống Tri Tích nhanh chóng quay mặt đi.

Phó Hàn Lâm đi ra ngoài, cô cũng đi ra ngoài.

Khi đi đến cửa tàu điện ngầm, Tống Tri Tích bỗng nhiên gọi anh: “Phó Hàn Lâm!”

Nghe thấy tiếng gọi, Phó Hàn Lâm quay đầu lại, nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ.

“Thật trùng hợp, lại gặp được cậu ở đây.” Tống Tri Tích mỉm cười với anh, không có chút gượng gạo, nữ cười vô cùng xán lạn, giống như họ chỉ là ngẫu nhiên gặp được nhau, “Dạ dày cậu còn đau không?”

“Đã tốt rồi.” Phó Hàn Lâm nói.

Nhưng Tống Tri Tích cũng không tin: “Bây giờ đã 11 giờ rưỡi, chắc chắn là cậu vẫn chưa ăn cơm trưa, tôi cũng chưa ăn, hay là chúng ta cùng đi ăn đi.”

Đối phó với người như Phó Hàn Lâm, tốt nhất không nên để cho anh có cơ hội lựa chọn.

Phó Hàn Lâm vô cùng lãnh đạm: “Không cần, tôi phải về trường học.”

Tống Tri Tích lập tức kéo tay anh lại, nghiêng đầu nhìn anh, miệng cười tủm tỉm, nhưng ngữ khí đầy phần uy hϊếp: “Cậu đừng ép tôi phải sử dụng biện pháp mạnh.”

Vẻ mặt của Phó Hàn Lâm hơi cứng đờ, hình như đang nhớ lại lúc cô ôm lấy anh vào chiều qua.

Không thể không nói rằng, nếu so sánh về độ mặt dày, dù cho có một trăm Phó Hàn Lâm cũng vẫn kém một Tống Tri Tích.

“Đi thôi, đi ăn cơm trưa. Cậu cũng biết dạ dày cậu không tốt, nếu giờ về trường học, cậu ngồi tàu điện ngầm cũng mất một tiếng, giờ cơm trưa cũng qua, chẳng lẽ cậu còn muốn đến bệnh viện như ngày hôm qua sao?”

Phó Hàn Lâm hoàn toàn không nói gì.

Tống Tri Tích chọn một quán cháo, đầu tiên cô gọi hai bát cháo, sau đó gọi thêm một ít điểm tâm thanh đạm.

Phó Hàn Lâm không biết yêu quý thân thể mình, cô đành phải giúp anh, nhưng thật ra Tống Tri Tích không thích đồ ăn thanh đạm.

Phó Hàn Lâm ít nói lại, Tống Tri Tích lập tức nói nhiều hơn.

“Cậu tới đây làm gì thế? Ngày mai cậu có đến nữa không?”

“Ngày mai là thứ hai, tôi phải đi học.” Phó Hàn Lâm nói, nhưng việc anh tới nơi này để làm gì, từ đầu đến cuối anh không nói đến.

Tống Tri Tích nghĩ thầm, đừng nghĩ rằng giấu được cô, cô đều biết hết.

Sau khi đồ ăn được mang lên, Tống Tri Tích liên tục gắp thức ăn cho Phó Hàn Lâm.

“Cậu nếm thử sủi cảo tôm(*) này đi, ăn khá ngon.”

(*) Sủi cảo tôm:Yêu Em Thành Nghiện - Chương 7

“Cậu nếm thử bánh trôi nhỏ nữa này, bánh rất mềm nha.”

“Hơn nữa, nước chấm này cũng không tồi nha.”

Phó Hàn Lâm đưa tay, che bát của mình, tránh né sự nhiệt tình quá mức của cô: “Không cần đâu.”

Tống Tri Tích buông đũa: “Không phải tôi sợ cậu khách khí sao?”

Cuối cùng khi thanh toán, Phó Hàn Lâm nói: “Để tôi.”

Đối với Tống Tri Tích mà nói, bữa cơm này không đáng mấy, những đồ vật cô tùy tiện mua ngoài đường còn đắt hơn nên cô cũng không quan tâm.

Nếu Phó Hàn Lâm muốn vậy, tất nhiên cô sẽ cự tuyệt. Huống chi trước kia Hướng Ngạn Hoài có nói, ngàn vạn lần không được tranh trả tiền trước mặt đàn ông, trừ phi bạn muốn cùng đối phương trở thành anh em.

Đương nhiên Tống Tri Tích không muốn thế.

Khi trở về, Phó Hàn Lâm nói với cô: “Cảm ơn cô vì chuyện ngày hôm qua.”

Tống Tri Tích cười vô cùng suиɠ sướиɠ, cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe Phó Hàn Lâm lại nói: “Tôi sẽ gửi lại cô tiền thuốc và tiền xe ngày hôm qua.”

Nụ cười trên mặt Tống Tri Tích lập tức biến mất, cô cảm thấy việc làm này của Phó Hàn Lâm là đang phân rõ giới hạn với cô, vẻ mặt cô có chút không thoải mái: “Không cần đâu.”

Dường như Phó Hàn Lâm không nghe thấy, tiếp tục hỏi: “WeChat vẫn là Alipay(*)?”

(*) Alipay là một nền tảng thanh toán trực tuyến của Trung Quốc.

“WeChat!”

Tống Tri Tích có được WeChat của Phó Hàn Lâm từ chỗ Lộ Nhân Nghĩa, đã thêm bạn bè với Phó Hàn Lâm vô số lần, nhưng Phó Hàn Lâm sống chết không đồng ý, bây giờ không phải ông trời đang cho cô cơ hội sao?

“Cái kia, trước tiên để tôi thêm bạn tốt với cậu được không?”

Phó Hàn Lâm nhíu mày: “Có thể trực tiếp chuyển khoản.”

Tống Tri Tích nói: “Không được, WeChat của tôi không đổi phiên bản mới, phải thêm bạn tốt mới có thể chuyển khoản.”

Đương nhiên, đây là do cô bịa ra, cô cũng không mong rằng có thể lừa được Phó Hàn Lâm, nhưng chỉ cần có thêm một chút thời gian, cô có thể nghĩ ra chiêu tiêp theo.

Ai ngờ, Phó Hàn Lâm lại tin là thật: “Được rồi.”

Tống Tri Tích nhanh chóng lấy điện thoại, thuận lợi xin được WeChat của Phó Hàn Lâm.

Ảnh đại diện WeChat của Phó Hàn Lâm là hình một vầng trăng tròn trên nền đen, tên WeChat là những chữ cái đầu trong tên anh.

“Đinh ~” Nghe thấy tiếng thông báo dễ nghe này, cô nhìn lại danh sách bạn tốt danh sách có “FHL”

Tống Tri Tích vô cùng vừa lòng.

***

Sau khi trở lại trường học, Tống Tri Tích nhìn ảnh đại diện của Phó Hàn Lâm, không biết nên nhắn gì với anh để anh không chán ghét, đồng thời có thể khiến anh chú ý, còn có thể khiến anh tăng hảo cảm.

Bỗng nhiên điện thoại rung lên, là Hướng Ngạn Hoài gọi tới.

Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng sau, Tống Tri Tích mới nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì?”

Hướng Ngạn Hoài uể oải nói: “Không có việc gì không thể gọi điện cho em sao, dù gì hôm nay anh cũng giúp em một việc.”

“Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.” Đối với người ngoài, Tống Tri Tích rất lãnh khốc vô tình.

“Ai, đừng mà. Người hôm nay em tìm tên gì nhỉ, Phó Hàn Lâm?”

Giọng điệu của Hướng Ngạn Hoài hơi kỳ quái, Tống Tri Tích vô cùng cảnh giác: “Anh hỏi cái này để làm gì?”

“Đây là lần đầu tiên em để ý một nam sinh, làm sao anh có thể không quan tâm.”

“Anh đừng có nói vớ vẩn.”

“Được rồi.” Hướng Ngạn Hoài nghiêm nghị nói, “Em có quan hệ gì với cậu ta?”

“Anh quản nhiều làm gì.” Giọng điệu của Hướng Ngạn Hoài làm Tống Tri Tích có chút không vui, “Trước mắt không có quan hệ gì, được rồi, em cúp đây.”

“Em thích cậu ta?”

“Việc này không liên quan đến anh.” Tống Tri Tích hơi mất kiên nhẫn, “Được rồi, cảm ơn anh hôm nay đã giúp em, anh ở nước ngoài kiềm chế lại một chút, đừng đùa ra mạng người.”

“Đô đô đô ——” Sau đó, điện thoại bị cúp.

Hướng Ngạn Hoài cầm điện thoại, đứng ở bên cửa sổ, dưới ánh trăng mờ ảo, vẻ mặt anh ta có chút khó coi.